Chủ Nhật, 29 tháng 5, 2016

Chương 71 : Hình Như Cố Nhân Đến

EDIT & BETA: NGUYỆT CÁT-XÍCH NGUYỆT
Tuy rằng không thể mua được con chim anh vũ kia, Tư Âm vẫn giúp ta mua về một bồn xương rồng đang ra nụ, nghe nói rất nhanh sẽ nở ra những bông hoa xinh đẹp chói mắt.

Kỳ thật, ta đối với Cáp Luân, có chút bất đắc dĩ, chính là không hiểu vì sao ở thời đại này, bằng cách này nhớ lại những kí ức đó, không tránh khỏi khiến lòng chua xót.

Ngay lúc đang kích động đó, tự dưng có sự cảm khái cùng thương cảm đến vô ngần, về sau mới từ từ lắng xuống.

            “Tiểu Ẩn, có một số thứ, đã định trước là vô duyên với con. Trước kia là vậy, hiện tại là vậy, tương lai cũng sẽ là vậy.” Những lời này của Tư Âm đều có ý tứ.

            Ta thấy mình đang đứng cạnh bồn cây do Tư Âm chăm sóc, người đang cẩn thận cắt tỉa bồn cây, tóc dài theo má người trượt xuống, che khuất một bên mặt.

            “Tiểu Ẩn, lấy hộ ta chén nước.” Người không ngẩng đầu lên nói.

            “Vâng” ta từ sô pha miễn cưỡng đứng dậy, lấy trong tủ lạnh ra một chai nước khoáng, đổ vào chén thủy tinh rồi đưa cho người.

            Người nhận cái chén, nhẹ nhàng uống một ngụm.

            Ta thuận tay mở tivi, tivi lại phát sóng mấy tiết mục cực kì nhàm chán.

“Sư phụ, người cũng đến nghỉ ngơi một lát đi.” Ta thuận tay bốc một miếng khoai bỏ vào miệng, liên tục bấm cái điều khiển trong tay để đổi đài lung tung.
Khi chuyển sang kênh địa phương, hình như đang phát tin tức quốc tế, lại là tin tức về Y Lạp Khắc (I-rắc), haizz, ngàn năm trước thôi thành Ba Cách Đạt huy hoàng còn rõ ràng ở đấy, ngàn năm sau, cũng là khu thành thị ngày xưa đấy nhưng lại gặp phải vận mệnh bi ai đến vậy… Ở những niên đại sau khi Cáp Luân trị vì, vận mệnh Ba Cách Đạt tựa hồ đều gặp lắm tai ương, người Mông Cổ, người…
« Sư phụ, Ba Cách Đạt biến thành như bây giờ thực sự rất đáng tiếc. Vì sao luôn phải xảy ra chiến thanh chứ. » Ta lắc đầu nói.
Người Ba Tư, người Thổ Nhỉ Kỳ, người Anh, người Mĩ lần lượt giày xéo thành phố  xinh đẹp này, trở thành bá chủ.
« Từ cổ chí kim, chiến tranh chưa bao giờ kết thúc, chỉ cần loài người còn tồn tại, chiến tranh sẽ vĩnh viễn không bao giờ ngừng lại. » Tư Âm thản nhiên đáp.
« Nhưng mà, hiện tại cũng được tính là một thời đại hòa bình rồi. » Ta uống một ngụm Coca.
« Cái này cũng chỉ là hòa bình tạm thời thôi. » Giọng Tư Âm bỗng nhiên hạ thấp, « Chiến tranh, một ngày nào đó vẫn sẽ xuất hiện, loại người vĩnh viễn cũng không thỏa mãn được dục vọng của mình. »
« Khoan, sư phụ, đừng luôn cứ loài người, loài người, nói giống như người không phải là con người ấy. » Ta không cho là đúng, nhìn người một cái.
Trên mặt Tư Âm hiện lên nét khó hiểu.
Đầu óc ta tự nhiên lộp bộp một tiếng, Tư Âm có dung nhan tuyệt thế, khí chất siêu phàm thoát tục, còn có siêu năng lực không thể nào tưởng tượng được, giống như… thật sự không giống như là loài người…
Nhưng ngoại những điều đó ra, sư phụ hình như không có cái gì dị thường cả.
Quên đi, không nghĩ nữa, vừa mới nghĩ ngợi một lát, đầu ta như muốn nổ tung.
Tin tức tiếp tục được phát, ta đang định đổi kênh, bỗng nhiên nhìn thấy phía sau một đoàn người Ả Rập thấp thoáng một bóng dáng của nam nhân, máy quay bỗng nhiên lia qua, vừa vặn kéo hình ảnh đó vào giữa màn hình
Ta a một tiếng, tuy rằng nam nhân nhân này cúi đầu, còn đội mũ, che khuất dung mạo, quần áo cũng rất bình thường, nhưng cái loại khí chất đặc biệt này, lại rất quen thuộc với ta, trong trẻo nhưng lạnh lùng, tà mị, cao quí đến không thể che dấu được, giống như một đóa hoa tường vi trắng nhợt nhạt lặng yên nở rộ trong đêm tối.
Huyết tộc thân vương — Tát Na Đặc Tư……
Không thể tin được, ta dụi dụi hai mắt mình, không có khả năng, không có khả năng, làm sao hắn có thể xuất hiện ở thời đại này ? Nhưng lại cố tình xuất hiện ở Ba cách Đạt ? Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng.

Màn ảnh chợt lóe lên, lướt qua. « Phanh ! » Một tiếng thanh thúy, thanh âm chiếc ly thủy tinh vỡ vụn kéo cảm xúc hỗn loạn của ta lại. Ta nhanh chóng quay đầu, chỉ thấy cái ly thủy tinh trong tay Tư Âm đã rơi xuống vỡ nát, mảnh vụn vương đầy trên đất .
Người nhìn chằm chằm lên màn hình tivi, trên mặt là thần sắc khó tin mà ta chưa bao giờ gặp qua.
« Hắn, là hắn… Tại sao hắn lại không có chút thay đổi nào… » Tư Âm thì thào nói xong, trở nên hoảng hốt.
« Sư phụ, người làm sao vậy ? » Ta có chút bất an đứng lên, làm sao Tư Âm cũng có lúc không khống chế được cảm xúc như vậy, hình như người bị cái gì đó kích thích, nhưng là bị cái gì mới được ? Chỉ có một khả năng duy nhất là vừa rồi  người nhìn thấy một nam nhân giống Tát Na Đặc Tư trên tivi, nhưng vì sao chứ ? Chẳng lẽ Tư Âm và Tát Na Đặc Tư có quan hệ gì với nhau sao ? Không có khả năng nha, bọn họ căn bản không phải là người cùng một thời đại, nhất định là ta nghĩ nhiều, hơn nữa nam nhân kia cũng không nhất định là Tát Na Đặc Tư, có lẽ chỉ là một người giống hắn thôi.
« Ta không sao, chỉ là trượt tay một chút thôi. » Tư Âm lại khôi phục vẻ mặt bình tĩnh quen thuộc.
Người lẳng lặng nhìn ta, do dự một chút, hỏi: « Vừa rồi trên tivi con thấy được cái gì rồi ? »
“Ta,” Ta chần chờ một chút,“Con nhìn thấy một người rất quen thuộc.”
“Người quen?” Tư Âm nhìn ta chằm chằm.
« Vừa rồi trên tivi, con nhìn thấy người trông rất giống một người quen của con lúc trước khi con chấp hành nhiệm vụ đụng độ với ma cà rồng. »
Ta cười cười : « Bất quá làm sao có thể chứ, nhất định là con nhìn nhầm rồi. »
« Ma cà rồng ? » Đồng tử của người chợt co rụt lại, nhìn phía xa xa, như đang nhớ lại việc gì, thấp giọng : « Vĩnh viễn rơi vào thế giới hắc ám,đời đời kiếp kiếp không thể thấy ánh mặt trời, là ngươi, quả nhiên là ngươi… Không thể tưởng tượng được, ngươi vẫn gặp được nàng… »
Dường như người nhớ tới cái gì, quay đầu lại, âm thanh lạnh lùng nói : «Vòng cổ lần trước ma cà rồng kia tặng con đâu ? »
Ta ngẩn người, hôm nay Tư Âm thật sự rất kỳ quái, nói rất nhiều lời nói mà ta không hiểu, cái gì vĩnh viễn rơi vào thế giới hắc ám chứ ? Ai ? Quả nhiên là “ngươi”, “ngươi” này là ai ?
Ta cởi vòng cổ xuống, giao cho Tư Âm :
“Vòng cổ này là  của Lucrezia (Lưu Khắc Lạc Thiến) khi  con đến Italy lần trước, con bắt hắn đặt bảo thạch vào cái vòng cổ này của con.”
Tư Âm cũng không nói chuyện, ánh mắt dừng lại trên khối ngọc kia, trong mắt bỗng nhiên hiện lên một tia phức tạp, thần sắc vô cùng khó hiểu.
“Lần trước ta lại không hề chú ý tới, là ta vô ý ……” Hắn vừa nói vừa nhanh chóng tháo bảo thạch xuống.
“Sư phụ, người?” Ta thốt lên.
“Khối bảo thạch này con không thể mang.” Tư Âm lạnh lùng nói.
“Nhưng là, vì sao?”
“Không nên hỏi vì sao, rất nhiều chuyện con vẫn là không biết vì sao lại tốt hơn.” Người nắm chặt khối bảo thạch kia, giống như muốn bóp nát nó.
Tư Âm, hình như rất chán ghét khối bảo thạch đó, hoặc là nói, người rất ghét — Tát Na Đặc Tư?
Ta càng ngày càng không rõ…
Nam nhân kia, thật sự là Tát Na Đặc Tư sao?
=======================
Liên tục qua vài ngày, ta cũng dần dần quên chuyện này, mà người ủy thác vẫn chưa xuất hiện.
Bữa tối đêm nay ta lười nấu ăn, mà đồ ăn Tư Âm làm thì quả thật không ngon tí nào, cho nên người bảo muốn nấu ăn, ta lập tức xung phong nhận việc đi mua thức ăn bên ngoài. Cho dù là hamburger Mc Donalds cũng còn hơn cái món gà hầm Cung Bảo gì đó của sư phụ.
Cùng lắm ở trong trí nhớ, giống như là lần trước ta trở về từ kinh thành Heian (Bình An), sư phụ đã tự mình xuống bếp làm món đó một lần.
Bất tri bất giác, trở lại cuộc sống ở thời đại của mình, mùa đông cũng đến rất nhanh, gió buổi tối xũng mang theo mộtchút cảm giác mát mẻ.
Từ nhà đến Mc Donalds cũng mất khoảng hai mươi phút đi bộ, ta vội vàng vào cửa hàng mua hai phần ăn rồi đi ra.
Ban đêm, thoạt nhìn hồ nước vô cùng tĩnh lặng, ta theo đường ở bên hồ đi về nhà, một bên uống Coca, một bên nhẹ nhàng nghe Chu Kiệt Luân hát bài Như Tuyết, không khí trong lành cũng làm tâm tình ta thoải mái hơn. 
Tuy không biết nhiệm vụ lần sau là ở thời gian nào, địa điểm gì, hiện tại có thể thoải mái hưởng thụ một chút, vậy cứ cố gắng tận hưởng thôi.
Dù có chuyện gì không rõ đi nữa, ta hiện tại cũng không muốn suy nghĩ đến.      
Đi đến một chỗ hẻo lánh, bỗng nhiên ta thấy đối diện cũng có một  người đang đi đến, bóng hoàng hôn dưới đèn đường làm ta nhìn không rõ hình dáng của hắn, hơn nữa hắn còn đội mũ, chỉ có thể miễn cưỡng nhìn ra là một nam nhân.
Ngay lúc nhìn thoáng qua, ta bỗng nhiên cảm thấy một loại cảm giác rét lạnh quen thuộc, nam nhân này… Hẳn là không phải là người, còn đang nghi hoặc, một mùi hương hoa tường vi bay đến, thân hình trước mắt nhoáng lên một cái, nam nhân kia đã đến ngay trước mặt ta, giây tiếp theo liền bắt được cổ tay của ta, hơi lạnh thấu xương làm gói thức ăn trên tay ta rơi xuống mặt đường.
« Ta thấy người là đang có ý định tìm chết. » Ta giận dữ, lập tức lấy Coca đang cầm trên tay đổ lên mặt hắn.
Nam nhân kia bỗng nhiên cười khẽ một tiếng: “Tân nương của ta, nàng vẫn luôn đáng yêu như vậy.”
Cả người ta chấn động, giọng nói này, không thể nào…

Chương 70 : Chuyện Xưa Như Cát Bụi

EDIT & BETA: NGUYỆT CÁT- XÍCH NGUYỆT
“Cáp Luân, đệ……” Âu Lai Diệp dừng một chút, nói: “Cáp Luân, nếu thật sự yêu cô ấy, đệ hãy nói rõ cho cô ấy biết.”
“Tỷ tỷ, người nghĩ rằng đệ không nghĩ như tỷ sao? Tối hôm qua ta thiếu chút nữa đệ đã…… Nhưng là nếu đệ nói rõ ràng cho cô ấy biết, đệ sợ cô ấy sẽ lập tức bỏ đi, nếu cô ấy nhất quyết muốn đi, đệ cũng không ngăn được cô ấy,đệ không muốn mạo hiểm như vậy.” Cáp Luân thấp giọng nói.
“Nhưng cứ tiếp tục như vậy cũng không được, chẳng lẽ đệ muốn Tiểu Ẩn nghĩ rằng mắt của cô ấy vĩnh viễn không hồi phục được thị lực sao? Đối với cô ấy mà nói như vậy không phải rất tàn nhẫn sao? Loại tình yêu này, thật sự là rất ích kỷ .”
“Đương nhiên không phải!” Âm lượng của hắn bỗng cao lên,
“Đương nhiên đệ sẽ không đối với cô ấy như vậy, nhưng mà tỷ tỷ, đệ cần thời gian, tỷ hiểu không? Đệ thật sự thực cần thời gian, đệ cần thời gian làm cho cô ấy thích đệ!”
“Hài tử ngốc, ta cũng từng yêu sai cách, làm điều ngu xuẩn sai lầm, nhưng cuối cùng Dương Ly vẫn tha thứ cho ta, rốt cục ta cũng hiểu được, tình yêu là không chấp nhận được nửa điểm lừa gạt , Cáp Luân, nói thật đi, hãy nói tâm ý của đệ cho Tiểu Ẩn biết, để cho cô ấy đưa ra quyết định ở hay không.” Âu Lai Diệp nhẹ giọng khuyên.
“Tỷ tỷ…… Hãy để đệ suy nghĩ cẩn thận đã……” Thanh âm của hắn có chút do dự.
“Đệ hãy cẩn thận suy nghĩ đi – cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là biện pháp, hơn nữa, Tiểu Ẩn đã giúp ta rất nhiều, ta cũng sẽ không thể tiếp tục mặc kệ đâu.” Âu Lai Diệp nói nhẹ nhàng rồi đứng lên,
“Tốt lắm, ngày mai chính là đại điển đăng cơ của đệ, nghỉ ngơi sớm một chút đi.”
“Tỷ tỷ,” Hắn bỗng nhiên gọi một tiếng.
Nhưng cứ tiếp tục như vậy cũng không được, chẳng lẽ đệ muốn Tiểu Ẩn nghĩ rằng mắt của cô ấy vĩnh viễn không hồi phục được thị lực sao? Lời nói của Âu Lai Diệp cứ mãi xoay quanh trong đầu ta, lời của nàng là có ý gì, chẳng lẽ ý là, mắt của ta sắp hồi phục thị lực? Nhưng là, vì sao, trước mắt ta trước mắt vẫn tối đen một mảnh……
Ta vừa nghĩ, một bên vừa sờ soạng theo đường cũ trở về, cũng không sai biệt lắm đến thời điểm, ta bỗng nhiên nghe được âm thanh khủng hoảng của An Mạn: “Lạy Thánh Ala, tiểu thư, ngài như thế nào một mình ra ngoài, nếu điện hạ biết được sẽ giết ta mất, van cầu người, trăm ngàn lần đừng như vậy nữa.”
“Ta biết rồi.” Ta thản nhiên nói một câu, để nàng nâng trở về phòng.
Tâm tình ta lại cực kì phức tạp, ta vẫn đợi đến thời gian đi, thật vất vả đợi cho An Mạn ra khỏi phòng, ta lập tức đứng dậy, bắt đầu cởi bỏ lớp băng gạc quấn quanh ở ánh mắt, lại mở to mắt, trước mắt vẫn là một mảnh hắc ám, đây rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra? Ta vội kiềm chế tâm tình xao động bất an, lẳng lặng suy tư.
Vấn đề rốt cuộc là ở đâu?
Ta nghĩ khi Âu Lai Diệp ra khỏi phòng  hình như có chuyện gì đó khả nghi, bỗng nhiên nhớ tới trước kia ở trong thư phòng có xem qua một câu, nếu muốn giấu một cái cây, phương pháp tốt nhất chính là đem cây đó bỏ vào một rừng cây. Nghĩ đến đây, trong lòng ta vừa động, vội vàng sờ soạng đến cạnh cửa,  kéo cửa ra, cửa bị khóa. Việc này không làm khó được ta, ta niệm vài câu thần chú, nhẹ thổi một hơi, cửa chậm rãi mở ra.
Ta vừa mở mắt ra, thình lình thấy ánh sáng làm chiếu vào trong mắt làm nước mắt ta chảy ròng, ta nhắm mắt lại một lần nữa, lại chậm rãi mở to mắt, ta đã có chút thích ứng, nhờ ánh trăng, ta đã thấy rõ hết thảy mọi thứ trước mắt, chỉ cảm thấy một trận mừng như điên, mắt của ta thật sự đã khôi phục , ta thật sự có thể nhìn thấy! Trở thành người mù thật sự rất là khổ sở, mất đi mới biết quý trọng, hiện tại ta mới hiểu việc có một đôi mắt có thể quan sát được thế giới là chuyện may mắn cỡ nào!
Sự vui mừng qua đi, ta ý thức được cái gì, xoay người hướng trong phòng xem xét, trong phòng vẫn một mảnh tối đen, ta phá cửa phòng, làm cho ánh trăng xuyên thấu qua cửa tiêu sái tiến vào, như thế mới có thể thấy rõ, thì ra căn phòng này căn bản không cửa sổ, hơn nữa bốn phía toàn bộ xoát thành màu đen, lại quấn trên mắt một dải băng lụa, thế nhưng cũng là màu đen ,hóa ra thật sự là việc như vậy, Cáp Luân lại dùng thủ thuật che mắt, làm cho ta ở tại một gian phòng toàn màu đen, làm cho ta lầm rằng bản thân vẫn không có thể hồi phục thị lực. Cáp Luân, tên hỗn đản này, như thế nào có thể như vậy, uổng cho ta như vậy còn tin tưởng hắn!
Làm ta nghĩ rằng mình bị mù thật, ta tự nhiên rất giận hắn, cho dù là thích ta, vẫn không thể dùng phương pháp đó được.
Ta nhìn vòng thủy tinh trên tay, muốn triệu hồi Tư Âm, cứ như vậy đi, lại nghe thấy cách đó không xa truyền đến thanh âm của An Mạn: “Điện hạ, trễ như vậy ngài còn đến đây?”
Trễ như vậy sao Cáp Luân lại tới đây? Ta do dự một chút, dù sao cũng không sốt ruột, không bằng nghe hắn muốn nói chuyện ma quỉ gì. Nghĩ đến đây, ta chạy nhanh trở về phòng, đem băng gạc quấn lại lên mắt, vừa nằm xuống, chợt nghe thấy một tiếng cửa bị đẩy ra.
Tiếp theo nghe thấy có người đang đi tới bên giường ta, ở bên người ta ngồi xuống.
“Đang ngủ sao?” Là giọng của Cáp Luân.
Ta tiếp tục giả bộ ngủ, không để ý hắn.
“Tình yêu ảo diệu phi thường, nhưng người ở trong đó thì không chấp nhận.” Tay hắn nhẹ chạm vào hai má ta,“Hiện tại, ta rốt cục hiểu được ý tứ câu thơ này, khi ta phát hiện thời điểm tình yêu đến, hình như đã quá muộn, không còn cho ta nhiều thời gian nữa rồi.”
 “Thật sự khiến ta vô cùng hối hận, ta chỉ có thể tự trách mình không biết quý trọng thời gian đã mất, nếu có thể, ta hy vọng có thể lừa nàng cả đời, giữ nàng cả đời, nhưng là, tâm ta cũng sẽ bất an cả đời.” Hắn tiếp tục thì thào nói nhỏ (#Nguyệt: ẻm fall in love rồi nên ad đổi xưng hô nhé).
“Yên tâm, ngày mai nàng sẽ phát hiện nàng có thể nhìn thấy ánh mắt trời chói sáng.”
Nghe hắn nói ra những lời này, tức giận của ta lại tiêu trừ không ít, xem ra hắn vẫn không nghĩ sẽ tiếp tục gạt ta.
Tay hắn chỉ dừng lại ở trên hai gò má ta, chậm chạp không chịu rời đi.
“Ngày mai ta sẽ rời đi.” Ta bỗng nhiên mở miệng nói, tay hắn lập tức dừng một chút, từ từ trượt xuống từ trên mặt ta.
“Nàng tỉnh rồi?” Hắn hiển nhiên hoảng hốt.
“Ừ, ta nghĩ, nếu ngươi tiếp tục gạt ta, như vậy ta sẽ lập tức đi không từ biệt.” Ta cúi đầu nói.
“Nàng đã sớm biết?”
“Ta — nghe thấy ngươi cùng Âu Lai Diệp nói chuyện.”
Hắn trầm mặc một hồi, nói: “Như vậy, nàng vẫn muốn đi?”
“Là… ta phải đi.”
“Cho dù hiểu được tâm ý của ta vẫn muốn đi?”
“Ta không thuộc về nơi này. Ta muốn trở lại thời đại của chính mình. Ở đây dù có hết thảy, đối với ta mà nói bất quá chỉ xem là mây khói, đều là hư ảo… ”
“Hư ảo?” Hắn đánh gãy lời của ta, ngữ khí biến đổi, bỗng nhiên liền đem ta từ trên giường dựng dậy.
“Uy, ngươi đừng thô lỗ như vậy được không!”
“Người thật quái dị, nàng đi ra cho ta!” Hắn túm ta đem ra ngoài, ở thời điểm ta không có tinh thần đem ta lên ngựa.
“Ngươi rốt cuộc muốn làm gì!” Ta cả giận nói.
“Làm gì! Đi sa mạc!” Hắn xoay người lên ngựa, giục ngựa chạy.
“Nửa đêm đi sa mạc, có phải ngươi không có đầu óc không ? Ta quay đầu trừng mắt nói với hắn.
“Câm miệng cho ta, người quái dị!” Hắn rống lên một tiếng.
“Mau buông ta, bằng không ta đem ngươi biến thành tảng đá!” Ta uy hiếp.
“Biến thành tảng đá?”  Trên mặt hắn bỗng xẹt qua một tia  mất mát sâu sắc,“Vậy đem ta biến thành xương rồng để cho chim đậu lên đó đi”.
Tâm lý của ta lộp cộp một chút, bỗng nhiên nói không ra lời.
Khi đến sa mạcBa Cách Đạt  ngoài thành, tốc độ của ngựa cũng dần dần chậm lại, ban đêm ở sa mạc, ta rốt cục có thể sử dụng hai mắt của mình nhìn đến hết thảy nơi này, trời lóng lánh đầy sao, ở trước mắt ta là vô ngần cát  vàng sa mạc, chỗ cao như núi nhỏ, thấp chỗ giống như khe sâu, lưu sa từ từ, tinh quang thản nhiên, tiếng gió từ từ, ban đêm sa mạc lại có một loại im lặng ôn hòa nói không nên lời.
“Nàng nhìn phía trước đi.” Hắn ở ta bên tai cúi đầu nói một câu.
Ta theo hướng ngón tay hắn nhìn theo, phía trước bên trái, cách đó không xa là những cây xương rồng to lớn
“Lần trước ta cũng không lừa nàng, nơi này thật sự có một con chim đã đậu lên đó.” Ngữ khí của hắn tựa hồ đã bình tĩnh lại,
“Vậy ngươi nói là truyền thuyết kia?” Ta nhịn không được hỏi.
“Giả thôi.” Hắn nhẹ giọng nói.
“Giả?” Ta không tự giác xoay người lại.
Mắt hắn dừng trên người ta, tinh quang thản nhiên, toái toái liệt nhất, hào quang lóe ra trong mắt hắn, như thế nào có vẻ tịch mịch.
Ta vừa định xoay người đi, như lần trước lại bị hắn bắt được.
“Lúc này đây, ta sẽ không……” Lời của hắn còn chưa nói xong, đã cảm thấy âm ấm nơi môi, đầu ta hỗn loạn, môi của hắn lướt qua môi ta dừng lại trên mặt ta.(kiss rồi hơ hơ)
“Ngươi thật muốn chọc giận ta mà.” Ta tức giận, trầm giọng nói.
Hắn lại ôm ta càng chặt, gắt gao dán sát mặt ta, thấp giọng nói:“Nhớ kỹ cho ta, cho dù có đi cũng phải nhớ kĩ, nụ hôn này, là chân thật, là đã từng trải qua hết thảy ở đây, là chân thật, ta… cũng chân thật, chân thật ở trong sinh mệnh của nàng, ta không phải hư ảo , ta…… không phải hư ảo ……”
Hắn không nói thêm gì đi nữa, trên mặt ta tựa hồ cảm thấy một mảnh thấm ướt,không hiểu sao trong lòng có một trận khó chịu, muốn đẩy tay hắn ra, lại chậm rãi buông xuống.
Cáp Luân không phải hư ảo, Tát Na Đặc Tư không phải hư ảo, Ramsess II cũng không phải hư ảo, Tình Minh, Tổng Tư, Tiểu Chính, tất cả bọn họ đều không phải hư ảo, bọn họ xác thực là  đã từng thật sự tồn tại trong sinh mệnh của ta, dù rằng chia lìa sẽ mang đến tiếc nuối cùng bi thương vô tận, nhưng là bọn họ đều tồn tại, làm cho sinh mệnh ta càng thêm nguyên vẹn…… Cho dù đây là trừng phạt, ta cũng sẽ không hối hận vì đã gặp họ…..
“Cáp Luân, ta sẽ không quên của ngươi, tuyệt đối sẽ không. Nếu ngươi nguyện ý, chúng ta có thể lại đánh nhau một trận sản khoái đi a.” Ta cười cười nói.
Hắn sửng sốt, chậm rãi buông ta ra, cũng cười lên, “Không biết là tại sao, ta lại cảm thấy xót xa với người quái dị như nàng .”
“Ngươi có thể đem cái người quái dị này quên đi hay không  ?” Ta trừng mắt liếc hắn một cái, tiểu tử này cũng khôi phục quá nhanh đi.
Hắn cười cười, nhìn biển sa mạc, nói:“Ngày mai, ta không thể tiễn nàng .”
“ừ, ngày mai là ngày ngươi đăng cơ.” Ta gật gật đầu.
Hắn vung dây cương, “Trở về đi.”
==========================
Đêm cuối, ta lăn qua lộn lại thật lâu mới ngủ.
Ngày hôm sau vừa tỉnh lại đã thấy trời sáng.
Ta thay quần áo, đi đến hoa viên, hôm nay trong vương cung, hạ nhân tựa hồ rất bận rộn, đều đang vội vàng chuẩn bị đại điển đăng cơ của Ha Luân.
“Tiểu Ẩn,” Phía sau truyền đến tiếng của Âu Lai Diệp.
Ta quay đầu lại, trước mắt nhìn thấy Âu Lai Diệp đã không còn là dung nhan tuyệt thế, da thịt trắng như tuyết sặc sỡ lóa mắt giờ giống như than củi ảm đạm không ánh sáng, đôi mắt đẹp như sao cũng rút nhỏ rất nhiều, môi dày  bằng thêm vài phần ngây ngô, dùng hai chữ xấu xí hình dung nàng xác thực một chút cũng không quá, nhưng là, khuôn miệng tươi cười của nàng vẫn xán lạn như ngày nào.
“Ân, Âu Lai Diệp, sao cô còn chưa đi tham gia đại điển đăng cơ của Cáp Luân.” Ta cười hỏi.
“Cáp Luân đã kể cho ta hết thảy rồi,  hôm nay hôm nay sẽ đi sao?” Nàng đi tới bên người ta.
“Là, ta cũng nên trở về rồi.”
“Tiểu Ẩn, cô không nên trách CápLuân, đệ ấy kỳ thật……”
“Ta sẽ không trách hắn.”
“Tiểu Ẩn, cám ơn cô.” Nàng ôm  ta vào lòng,
“Nếu có thể, thật hy vọng ngươi có thể lấy đệ đệ ta, với thân phận thê tử gọi ta một tiếng tỷ tỷ.”
Ta cũng ôm nàng, cúi đầu nói: “Nhưng ta cũng có thể dùng thân phận muội muội mà nói một câu, tạm biệt, tỷ tỷ.”
“Việc của nhân gian có ngàn sầu vạn khổ, nhưng khó nhất chính là lúc nói lời biệt ly, Tiểu Ẩn, bảo trọng.”
Nàng nhẹ nhàng buông ra ta, cười. Trong nháy mắt đó, ta bỗng nhiên cảm thấy nàng — rất đẹp.
“Âu Lai Diệp……”
“Cái gì?”
“Cô vẫn rất xinh đẹp.”
Nàng cười rộ lên : “Tạm biệt , muội muội.”
====================================
Lúc này đây, ta không có phản bác hắn, quên đi, dù sao đây cũng là lần cuối cùng…..
=========================
Sau một trận quen thuộc nóng rực cùng choáng váng, ta rốt cục chuyến hành trình đi Ba Tư cũng kết thúc, lại quay về quán trà Tiền Thế Kim Sinh một lần nữa.
“Sư phụ, ta đã trở về.” Ta đã trở về, lại nhớ tới thế giới chân thực của ta.
“Nhiệm vụ lần này, có thuận lợi không?” Tư Âm vỗ nhẹ nhẹ lên đầu ta.
“Không trêu chọc nhiễu loạn gì chứ?”
“Sao, làm sao có thể chứ.” Ta cười gượng hai tiếng.
Sư phụ, con gặp Quỷ vương Sở La Môn, hắn nói kiếp trước của con cùng Minh Giới có liên quan, kiếp trước của ta rốt cục là thế nào? Ta thật sự rất muốn trực tiếp hỏi Tư Âm, nhưng là nói đến bên miệng lại nuốt trở vào. Ta cũng hiểu được, nếu tư âm không chịu nói, vậy  dù ta có hỏi lại bao nhiêu lần đều không làm nên chuyện gì đi.
“Con đi gặp Phi Điểu.” Ta cười cười, hướng phòng Phi Điểu đi đến.
Bộ dáng Phi Điểu vẫn như trước, ta nhìn khuôn mặt anh ấy tựa như ngủ, trong lòng không khỏi thêm hỗn loạn, Phi Điểu, kiếp trước của anh lại là  gì, vì sao anh cũng lọt vào loại trừng phạt này?
“Đêm nay, ta sẽ báo mộng cho người ủy thác.” Tư Âm ở phía sau ta thấp giọng nói.
“Như vậy cô ấy……”
“Lúc con hoàn thành nhiệm vụ đồng thời, thì cô ấy cũng được giải thoát rồi, cái gọi là nội tâm tự ti  trong nháy mắt đã tiêu trừ .”
“Như vậy là, đến ngày mai cô ấy sẽ khôi phục bình thường?”
“Không sai.”
“Sư phụ……”
Ta xoay qua: “Nếu lần này vô lượng bình thủy mãn, người sẽ đưa con đi Minh Giới, đúng không.”
Tư Âm có chút đăm chiêu nhìn ta, gật đầu.
Ta rất muốn đi Minh Giới, chưa từng bức thiết như vậy bao giờ, bởi vì, nơi đó không chỉ có đóa hoa có thể cứu Phi Điểu, hơn nữa, nói không chừng, cùng nơi cất giấu kiếp trước của ta có quan hệ bí mật. Hết thảy câu hỏi, nói không chừng đều có thể được giải đáp ở đây…..
Ngày hôm sau, ta gặp Hàn Lê, so với lần đầu tiên gặp cô ấy hoàn toàn bất đồng, trên mặt cô ấy không hề trang điểm, cô ấy chẳng những không xấu, còn có thể gọi là thanh tú.
“Ân, tái kiến.” Ta xem dây xích thủy tinh trên tay, sắp kêu Tư Âm.
“Đợi chút!”  Một tiếng  hét lớn đem tinh thần ta kéo lại.
Ta mở to mắt, Cáp Luân mặc hắc y đang đứng trước mặt ta, tóc dài bay trong gió, tuấn dật tiêu sái, như lúc mới gặp nhau.
“Ngươi, ngươi không phải đang cử hành đăng cơ đại điển sao?” Ta ngạc nhiên nói.
Hắn cũng không nói gì, tiến lên một tay ôm lấy ta vào trong lòng.
“Buông, Cáp Luân, ta rất nhanh sẽ biến mất……” Ta nhẹ giọng nói.
“Ta biết.”  Hắn lâu càng nhanh
“Vậy thì cứ biến mất ngay trong lòng ta đi, khiến cho ta ở nơi đây, có thể ảo tưởng nàng luôn thuộc về ta.”
Ta cắn cắn môi, âm thầm nói cho chính mình, đừng khóc, trăm ngàn lần đừng khóc, vì sao lại như vậy, vốn nghĩ đến lúc này đây không có thương tâm khi ly biệt, nhưng mà, vì sao, tại sao chuyện cứ mãi xảy ra nhưng thế này….
“Cáp  Luân…… Ta……” Ta không biết nên nói gì, trong lòng giống như có hơi nước bốc lên.
“Người thật quái dị, tuyệt đối không cho nàng quên ta.” Hắn nói giọng khàn khàn.
Ở Ba Cách Đạt xa xôi Âu Lai Diệp đang sống thực hạnh phúc, ở kiếp này, nàng nhất định cũng phải  hạnh phúc.
Làm giọt nước mắt của nàng  vô lượng trong bình khi, thật đáng tiếc, cái chai vẫn không có đổi thành màu trắng.
Vì trấn an tâm tình thất vọng của ta, Tư Âm đề nghị đi chợ bán hoa và chim. Bây giờ là  thời điểm ta không có nhiệm vụ, chúng ta  cũng sẽ tới đó mua một ít hoa tươi.
Khu chợ này trước sau vẫn rất náo nhiệt, Tư Âm ngừng xe ở cửa, cầm một bộ kính râm từ trong túi tiền, bởi vì người có đôi mắt dị sắc, mỗi lần ra ngoài, mặc kệ trời mưa trời gió, hay nắng chói chang, người luôn không bao giờ bỏ kính râm ra.
Nhưng mặc kệ có che giấu thế nào, dung mạo người xuất chúng vẫn rất dễ khiến mọi người chú ý, đây cũng là nguyên nhân người không thích ra ngoài.
Ta cùng Tư Âm ở trong khu chợ chọn mấy bồn hoa diệp lục sắc lớn, lúc ở quầy bán hàng, ta phát hiện nơi đó trưng ra rất nhiều xương rồng, tư thái khác nhau, lớn nhỏ không đồng nhất. Thật nhiều xương rồng, suy nghĩ ta nhớ tới không lâu trước đây, trên sa mạc với bầu trời đầy sao, nơi đó, cũng rất nhiều rất nhiều xương rồng sinh trưởng.
“Tiểu thư, mua xương rồng không? Cây xương rồng đó mới được đem từ bán đảo sa mạc Ả Rập tới, khác với xương rồng Mexico, xương rồng loại này khi ra hoa rất xinh đẹp.” Một nam tử trung niên nhiệt tình tiếp đón ta, còn lấy ra một quyển sách cho ta xem.
“Thế nào? Tiểu Ẩn, muốn mua xương rồng sao?” Tư Âm hỏi ta một câu.
“À, không.” Ta lắc đầu, đang muốn rời đi, bỗng nhiên nghe thấy một trận âm thanh phịch cánh, một con vẹt sặc sỡ đứng trước xương rồng.
Vẹt nhìn ta chằm chằm, cặp mắt đen kiên cường của nó không chút sợ hãi đối diện ta, ta mỉm cười, nhẹ giọng nói: “chào.”
 Kia vẹt nhìn ta, cũng không nói gì.
“Ngươi là vẹt a, sao không nói lời nào.” Ta đùa với nó.
“Không phải con vẹt  nào đều có thể nói chuyện.” Chủ quán buồn cười nhìn ta.
Người chung quanh cũng tỏ vẻ hứng thú nhìn ta, bỗng nhiên có một nữ nhân trẻ  tuổi vội vàng chạy tới, nói:“Đó là chim của ta, không biết thế nào tự dưng nó như phát điên theo lồng sắt trốn thoát, mong ngươi giúp ta bắt nó lại với.”
Lời của nàng vừa nói xong, con chim anh vũ kia  bỗng nhiên bay đến trên tay của ta, ta đang muốn đem vẹt trả lại cho nữ nhân kia, vẹt dựng lông lên, hướng về phía ta nói rõ một câu: “Người quái dị!”
Thân thể của ta chấn động, tất cả người chung quanh đều nở nụ cười.
“Đợi chút, con chim này, Có thể bán cho tôi được không ?” Ta bỗng nhiên không  muốn trả lại cho nữ nhân kia.
“Không được, nó là bảo bối của tôi, tôi tuyệt đối không bán .” Nữ nhân kia từ chối ta thẳng thừng.
“Bán cho tôi, mời cô ra giá!” Ta không cam lòng khẩn cầu .
“Tiểu Ẩn, buông tay.” Thân thủ Tư Âm nhanh chóng từ trong tay ta đoạt lại vẹt, trả lại cho nữ nhân kia.
“Sư phụ, ngườii!” Ta cả giận nói.
Tư Âm hạ thắt lưng, dừng ở ta, thấp giọng nói: “Tiểu Ẩn, có chút này nọ, nhất định cùng con vô duyên, trước kia như vậy, hiện tại cũng vậy, tương lai cũng là như vậy.”
Cáp Luân, ta biết, ngươi không phải hư ảo , ngươi cũng từng chân thật tồn tại như thế trong sinh mệnh của ta……
Ta nhắm hai mắt lại, trước mắt lại xuất hiện sa mạc trên bán đảo Ba Tư xa xôi kia, trên sa mạc, cũng từng lưu lại thân ảnh tung hoành ngang dọc của vị vương tử Ba Tư tuổi trẻ. Chuyện cũ như cát bụi, ngàn năm sau, sa mạc vẫn như trước, mà vị vương tử tuổi trẻ đó đã sớm hóa thành bụi cát nhân gian, cùng với bán đảo nhất thể hòa hợp……
Bên tai ta lại vang lên lời nói giống nhau của hắn:
Ở Ba Tư chúng tôi có một truyền thuyết, nếu cô cưỡi lạc đà đi qua sa mạc, thấy chim chóc đứng dưới cây xương nhìn chằm chằm cô, như vậy, có nghĩa rằng sâu trong cơthể, linh hồn của cô đã quên đi người mình yêu từ kiếp trước.
Ở kiếp trước của ta, ta có từng quên ngươi?

Chương 69 : Ngọn Lửa Tình Yêu

EDIT & BETA: PI- XÍCH NGUYỆT
Khi trở lại hoàng cung Ba Cách Đạt, chúng ta mới biết được thực ra chỉ trong vài ngày ngắn ngủi trong hoàng cung đã xảy ra rất nhiều việc. Cáp Lí Phát tân nhiệm Cáp Địch đột ngột qua đời do bệnh nặng, người kế vị thứ hai là Cáp Luân lại mất tích, hoàng cung rơi vào hoảng loạn.
Cáp Luân xuất hiện làm mọi người đều một hơi thở phào nhẹ nhõm, tình thế khẩn cấp, Cáp Luân ra lệnh an bài tốt cho ta xong liền vội vàng giải quyết cục diện rối rắm .
Ở trong cung nghỉ ngơi một hồi, ta bỗng nhiên nhớ tới chuyện của Âu Lai Diệp, vừa định phái người đi tìm Âu Lai Diệp, Âu Lai Diệp liền cùng Dương Ly lập tức tới thăm ta .
“Tiểu Ẩn, mắt của cô làm sao vậy?” Dương Ly vừa thấy bộ dạng của ta, giật mình hỏi.
“Không có gì, sẽ lành nhanh thôi.” Ta cười nhẹ.
“Trời ạ ! Cô và Cáp Luân rốt cuộc đi đâu? Làm chúng ta lo lắng muốn chết……” Âu Lai Diệp ngồi xuống bên cạnh ta rồi kéo tay của ta hỏi.
“Âu Lai Diệp, chuyện chúng ta đã đi đâu không quan trọng, quan trọng nhất là ma pháp trên người cô có thể giải trừ rồi .” Ta đưa tay vào trong ngực lấy ra một chiếc bình nhỏ.
“Cái gì!” Lời nói của nàng như không thể tin được.
“Là thật sao?” Dương Ly kích động khó có thể  khống chế lời nói.
“Chỉ cần uống xong cái này, cô không bao giờ phải chịu cảnh khổ cực như bị đốt, cũng như là khuôn mặt đẹp đẽ này của cô sẽ biến mất.” Ta đem cái chai đưa cho nàng.
“Ta……” Nàng bỗng không đưa tay ra đón.
“Âu Lai Diệp, công chúa của ta, nàng còn do dự cái gì. Uống nó nhanh đi.” Dương Ly nhịn không được thúc giục.
“Ta……” Nàng ngập ngừng, nói:“Dương Ly, nếu ta không còn khuôn mặt xinh đẹp, chàng vẫn ở bên cạnh ta đúng hay không?”
“Đồ ngốc, ta nói rồi ta yêu nàng vì tấm lòng cao quý thiện lương. Tin tưởng ta, phu quân của nàng không như những nam nhân nông cạn khác, Âu Lai Diệp, xin hãy tin tưởng ta.”
Ta không nhìn thấy Âu Lai Diệp đồng ý, nhưng ta biết nàng nhất định vô cùng tin tưởng hắn, bởi vì nàng đã tiếp nhận cái chai ở trong tay của ta.
Chỉ nghe lời nói của nàng chậm rãi vang lên:“Vậy là ta yên tâm rồi, ta không hề muốn thứ hư vinh phồn hoa nguyệt lệ tốt đẹp đó, chỉ là làm một cô gái xấu xí lần nữa thôi mà, cho dù phải đánh mất tất cả tài sản cùng sinh mệnh.” Nói xong, ta nghe được tiếng nàng uống nước.
Ta lo lắng chờ đợi, chỉ hận hai mắt của mình không nhìn thấy gì hết, hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì. Dung mạo của Âu Lai Diệp  rốt cuộc khôi phục hay không ?
“Đừng, đừng nhìn, Ly, cầu xin chàng đừng nhìn.” Âu Lai Diệp bỗng nhiên la hoảng lên.
“Nắm lấy tay ta, Âu Lai Diệp, hãy cho ta xem khuôn mặt thanh tú của nàng.” Dương Ly ôn nhu nói.
“Không cần, không cần……” Âu Lai Diệp vẫn còn ôm mặt mình.
“Buông tay ra.” Lời nói của Dương Ly kiên quyết khác thường.
“Ta……”
“Âu Lai Diệp, cô nương tốt của ta, đừng sợ,” Lời của hắn ôn nhu hết thảy,“Hãy cho ta nhìn vẻ mặt đáng yêu của nàng, hãy cho ta nhìn ngắm khuôn mặt ta yêu thương, nhìn xem, tuy rằng dung mạo của nàng thay đổi, nhưng đôi mắt này từng ẩn chứa tình cảm tha thiết luôn chăm chú nhìn ta, đôi môi này từng nói lời thổ lộ làm cho ta vui sướng, hơi thở này có mùi hương quen thuộc, trái tim này, vẫn luôn chỉ yêu một mình ta, Âu Lai Diệp nàng vĩnh viễn sẽ là cô nương xinh đẹp nhất trong lòng ta……”
Trong lòng ta cũng không khỏi có chút rung động, Dương Ly, thật sự là người đàn ông tốt ……
“Ly……” Âu Lai Diệp thực khóc không thành tiếng,“Lời nói kia, vậy chàng vẫn yêu ta giống như trước đây sao?”
“Không,” Dương Ly thấp giọng nói:“Ta so với trước kia còn yêu nàng hơn.”(#Nguyệt: zời ơi, đàn ông thế này chắc tuyệt chủng hết rồi TvT)
Nàng lập tức khóc òa thất thanh, không thể nào khống chế được.
“Tiểu Ẩn, thật sự ngại quá, làm cho cô chê cười rồi.” Dương Ly nâng Âu Lai Diệp dậy, thấp giọng nói:“Chúng ta đi thôi.”
Nghe âm thanh bọn họ rời đi, ta liền trút một hơi dài, tuy rằng tội mình gây ra không ít, bất quá nhiệm vụ lần này cũng coi như là hoàn thành viên mãn.
“Lạ thật, tỷ tỷ như vậy cũng đâu có xấu.” Phía sau của ta bỗng nhiên truyền đến giọng nói Cáp Luân.
“Cáp Luân? Ngươi đến từ lúc nào vậy? Ngươi không phải làm việc sao?” Ta kinh ngạc hỏi.
“Dù sao cũng đều đã nghe được.”
“Vậy ngươi đã biết?”
“Ở chỗ Lưu Già ta liền đoán được bảy tám phần, nói thật ta cũng nghi ngờ sao tỷ tỷ lại đột nhiên biến thành mỹ nữ chỉ trong một khoảng thời gian ngắn như vậy.”
“Tốt quá, hiện giờ mọi chuyện đều đã xong,” Ta cười ,“Trên đời này không ngờ vẫn còn có một nam nhân tốt như Dương Ly coi trọng vẻ đẹp bên trong.”
“Ha?” Hắn ngồi xuống bên cạnh ta,“Có lẽ không chỉ có một mình hắn.”
“Cái gì?”
Hắn bỗng nhiên đem một vật mềm lạnh đặt tại ngay trước mắt của ta.
“Uy uy, ngươi đang làm cái gì!” Ta liền dùng tay chắn lại.
Hắn thấp giọng nói:“Đừng nhúc nhích, nơi này ánh sáng nóng rực quá mức, không tốt đối với việc khôi phục đôi mắt của ngươi, đây là Băng Ti Chức Thành của Đường quốc , sẽ làm mắt của ngươi thoải mái hơn.”
Ta sửng sốt đôi chút, chả lẽ, con heo đực đầu đất này đổi tính rồi sao?=]]]
“Đôi mắt của ta chắc sẽ nhanh khỏi thôi……” Ta sờ sờ  băng khăn lụa kia, vừa mềm vừa lạnh, còn rất thoải mái .
“Chờ mắt tốt lên, ngươi tiếp tục kể chuyện cho ta đi.” Hắn bỗng nhiên vỗ đầu ta.
“A, nhưng ta phải trở về .” Khóe miệng của ta run run, chẳng lẽ hắn nghe cũng nghiện rồi sao.
“Ha, nếu ngươi không kể, ta đây mỗi đêm liền sẽ phái một người tới kể, nếu kể chuyện không hay bằng ngươi, ta sẽ giết bọn họ.” Hắn dường như chỉ nói cho vui miệng.
Đầu ta như bị úng nước bắt đầu run lên, truyện Ngàn Lẻ Một Đêm đó có tồn tại sao? (#Nguyệt: tóm lại là trong NLMĐ, cũng nói về 1 ông vua bị chứng mất ngủ, nên ra lệnh mỗi đêm cho một người tới kể chuyện, kể sao mà ổng không ngủ được thì bị chém=>> chi tiết thì GG nha, nếu ai muốn đọc)
“Nếu ngươi làm như vậy, so với tên Lưu Già biến thái còn biến thái hơn.” Ta hừ một tiếng.
Hắn cười ha ha.
“Ta thấy ngươi đừng nên quản ta , còn có rất nhiều sự việc đang chờ ngươi, ví dụ như, ha, đúng rồi, không biết vị tân nhậm Cáp Lí Phát này của chúng ta tính mở rộng hậu cung đến bao nhiêu người ha, hơn nữa tiền nhiệm Cáp Lí Phát giữ lại nhiều mỹ nữ, chậc chậc, bệ hạ ngươi cần phải chú ý giữ gìn long thể nha.” Ta nói xong không khỏi nở nụ cười.
Ta cười đến nửa ngày trời,dường như đối phương không có chút phản ứng nào. Thật sự là không thú vị ư, chẳng lẽ hắn muốn đuổi ta trở về?
“Chẳng lẽ nghe xong lời của ta nói, lập tức đi chọn lựa mỹ nữ thị tẩm ? Con khỉ này gấp như vậy làm gì……” Ta lẩm bẩm, vừa dứt lời, bỗng nhiên bị một thân hình ôm chặt lấy, hơi thở nóng rực phả thẳng vào cổ ta,“Đã vậy, không bằng  chọn ngươi  thị tẩm trước đi.”
Ta cười gượng hai tiếng,“Nhưng ta là một người quái dị mà. Bệ hạ thật sự là thật hay nói giỡn.”
“Người quái dị? Không liên quan, tắt đèn lên giường không phải là được rồi sao.” Trong lời nói của hắn mang theo ý trêu đùa.
(các bạn hãy giữ cho cái đầu mình thật trong xáng … “phụtttttt máu mũi”… #Pi )
Ta giống như người lưu lạc đến vùng đất xấu hổ, nhất thời chán nản, lấy tay của hắn đẩy thật mạnh, hắn lại cười ha hả,“Đừng lo lắng, ta cũng là một nam nhân tốt chỉ coi trọng vẻ đẹp bên trong, tuy rằng nội tâm ngươi cũng không có gì tốt đẹp, ha ha!”
Giọng điệu của hắn cuồng vọng ngả ngớn làm cho sự xúc động của ta bị đè bẹp.
“Đúng rồi, lát sẽ có người đưa ngươi đi đến phía tây sườn cung điện, nơi đó thích hợp cho việc ngươi điều dưỡng.” Hắn quăng một câu, bước đi ra ngoài.
“Đi chết đi……” Nghe tiếng cười càn rỡ của hắn biến mất ở phía xa, ta nghiến răng nghiến lợi tức giận nói,“Không chừng con ngựa đực nó còn tốt hơn ngươi!”
Cái gì là nam nhân a, ở chỗ Lưu Già ta còn cảm thấy hắn có chút tiến bộ, một hồi lại biến thành bộ dạng tên lão tử đáng giận, quả nhiên chỉ có thể cùng chung hoạn nạn, không thể cùng hưởng phú quý, hừ!
Không quá bao lâu, một đám nữ nô tì đi đến, đưa ta tới cung điện như lời Cáp Luân nói, mơ hồ ta cảm thấy các nàng ấy đưa ta vào một căn phòng, cũng khác với phòng lúc trước, vừa tiến đến, ta liền cảm thấy hơi lạnh buốt.
“Ẩn tiểu thư, vương tử giao phó , người hãy ở nơi này trước.” Một nữ nô tì ôn nhu nói với ta,“Đợi lát nữa chúng thần sẽ đưa đồ ăn đến cho người.”
Ta gật đầu, bây giờ chỉ hy vọng đôi mắt của ta mau nhanh hồi phục thị lực, sau đó nhanh chóng trở về hiện đại, nếu ta mang bộ dạng này trở về hiện tại, Tư Âm nhất định rất lo lắng, hơn nữa sẽ hỏi ta nguyên do, nếu cho người biết ta trêu chọc ma vương, nhất định sẽ bị người trách cứ, dù sao cũng chỉ vài ngày nữa thôi ……
—————————————–
Đảo mắt một cái năm sáu ngày đã trôi qua, mấy ngày nay, ta đều ăn không ngồi rồi, tận hưởng cuộc sống không cần động tay làm bất cứ chuyện gì, ngay cả đi lại, tắm rửa cũng có người hầu hạ, từng phút từng giây đều vậy khiến tôi cảm thấy có gì đó không tự nhiên.
Mỗi lần ta muốn đi ra ngoài một chút lại có một vài nữ nô đều lấy lý do tịnh dưỡng bắt tôi ở lại trong phòng. Còn nói đó là mệnh lệnh của Cáp Luân, nếu ta ra ngoài, Cáp Luân nhất định sẽ phạt bọn họ. Nghe các cô ấy nói như vậy, cũng nghĩ đến tính tình kì quái của Cáp Lam, ta cũng không yêu cầu thêm nữa.
Hôm nay mới ăn xong cơm chiều, ta chuẩn bị nghỉ ngơi bỗng nhiên nghe thấy tiếng cách nữ nô chào. “Điện hạ.” Thì ra là Cáp Luân đến đây, mấy ngày nay, ngày nào hắn cũng đến thăm ta, hơn nữa miệng lưỡi của hắn vẫn cay nghiệt nhưng không còn những lời lẽ độc ác như trước nữa.
“Ừ, lui ra đi.” Trong giọng nói của hắn, ta nghe thất sự mệt mỏi rõ rệt.
“Nghe giọng của hắn có lẽ hắn rất mệt.” Ta thuận miệng nói.
“Trước khi đăng cơ có rất nhiều chuyện cần xử lý.” Hắn ngồi xuống bên cạnh ta. Đăng cơ? Đúng rồi, ngày hắn đăng cơ cũng sắp đến, không bao lâu sau, hắn sẽ trở thành một vị minh quân tiếng tăm lừng lẫy trong lịch sử Ba Tư.
“Đúng rồi, hôm nay ngươi đã làm gì?” Lời nói của hắn dịu dàng một cách kì lạ.
“Có cái gì để làm sao, cực kì nhàm chán, còn có một kẻ không biết phải trái không cho ta ra ngoài.” Ta hừ một tiếng.
Bỗng nhiên hắn nở nục cười, không đợi ta nói câu thứ hai, thân thể ta đã nhẹ bẫng, ta bị cánh tay của hắn ôm chặt.
“Này này,ngươi làm gì vậy?” Ta cao giọng.
“Không phải ngươi nói có ai đó không cho ngươi ra ngoài sao? Để bổn vương đưa ngươi ra ngoài vậy”
“A? Không cần, thật ra ta cảm thấy ở trong phòng cũng rất tốt.” Ta lập tức xua tay, hắn làm sao tốt như vậy được, biết đâu lại đang có quỷ kế gì.
“Sao vậy? Sợ? Thì ra gan của ngươi bé như vật, không phải ngươicũng có pháp thuật sao?” Hắn cúi đầu bên tai ta, nhẹ nhàng nói. “Sợ ta ăn ngươi sao?”
“Đi thì đi, ai sợ ai!” Ta nhíu mi, ta mà sợ hắn sao, đùa chắc.
Hắn cười lớn, ôm ta đi về phía trước. Sau đó, hắn bế ta lên, giục ngựa phi thật nhanh.
“Này, ngươi định đi đâu?” Ta không rõ hắn đang định làm gì.
“Đi rồi sẽ biết.” Hắn cởi áo choàng ra, bọc lấy ta.
“Này…” Ta vừa kêu một tiếng đã bị hắn ngăn lại. “Đừng nhúc nhích, chắn bão cát.”
Cũng không biết con ngựa đã chạy bao lâu, ta choáng váng được hắn bế xuống ngựa.
“Ôi!” Tai ngạc nhiên hô lên. Ta cảm thấy hắn đang đặt tay mình lên một thứ gì đó mềm mại, lại ấm áp. Hai tay ta bắt đầu chuyển động, lại chạm vào một nhúm lông xù, nhấp nhô như một ngọn núi biết thở, trong lúc ta đang nghi ngờ bỗng nhiên có thứ gì chuyển động bên dưới. Ta than không xong rồi vội vàng bám chặt ngọn núi kia.
“Là gì vậy?” Ta tức giận hỏi.
“Lạc đà a~” Hắn cười đáp lại.
Lạc đà? Ta thở phào một hơi nhẹ nhõm, lạc đà cũng không đáng sợ là bao. Ta muốn leo lên thì Cáp Luân cũng xoay người ngồi cùng.
“Này, sao ngươi cũng lên đây, rất chật đấy!” Lúc chúng ta ngồi giữa hai bướu lại đà, chật chội đến mức cả người hắn dính chặt vào ta, cách lớp quần áo, ta có thể cảm nhận được cơ thể nóng rực của hắn.
“Hừ, nếu ta không lên đây, nhất định ngươi sẽ ngã chết.” Hắn phản pháo.
Con lạc đà kia bỗng dưng đứng lên, cả người ta mất thăng bằng ngả về phía sau nhưng may thay cũng tóm lấy bướu lạc đà kịp lúc.
“Ai, vừa nhìn là đã biết ngươi chưa bao giờ cưỡi lạc đà rồi, thật buồn cười.”
“Ai bảo nó đứng lên đột ngột như vậy.” Ta vẫn cứ ôm chặt bướu lạc đà không buông. Đúng là khó chịu khi lạc đà cứ vừa đi vừa lắc lư, hơn nữa nó càng không có yên cưỡi, xem ra nó vẫn phù hợp với việc vận chuyển hàng hóa hơn.
Đi mãi, đi mãi, cuối cùng tacũng quen với chuyển động của nó, hay tay cũng bắt đầu thả lỏng, cũng không không cảm thấy khó chịu như ban nãy, hơn nữa việc lắc lư thế này cũng có chút thú vị.
“Này, rốt cuộc chúng ta đang ở đâu?” Ta hỏi.
“Sa mạc.”
“Cái gì? Sa… Mạc? Chúng ta đã ra khỏi thành Ba Cách Đạt?” Ta hỏi.
“Đúng vậy.”
“Vậy con lạc đà này lấy từ đâu?”
“Lúc nãy chúng ta có đến trạm dịch, lạc đà lấy từ nơi đấy.”
“Trạm dịch? Nơi truyền báo thông tin đúng không?”
“Không sai.”
“Không biết ban đêm trên sa mạc như thế nào nữa, bây giờ ta không thể nhìn thấy thứ gì.” Lòng ta ngập tràn tiếc nuối.
“Lắng nghe đi.” Hắn cúi đầu nói. “Có nghe thấy tiếng gió thổi cát tung bay, tiếng diều hâu đập cánh kêu vang không? Nếu không thể dùng mắt thì hãy dùng đôi tai lắng nghe vạn vật.”
Ta có chút kinh ngạc, Cáp Luân có thể nói ra những lời ấy sao?
” Truyền thuyết kể rằng, nếu ngươi cưỡi lạc đà băng qua sa mạc, nhìn thấy một chú chim đậu trên cây xương rồng nhìn ngươi chằm chằm thì trong chú chim đấy là linh hồn của một người rất quan trọng ở kiếp trước mà ngươi đã quên đi.” Hắn nhỏ giọng nói.
“Thật hay giả?” Tôi có chút tò mò.
“Tất nhiên là thật rồi, bây giờ ở trước mặt chúng ta là một cây xương rồng, cũng có một chú chim đậu trên đấy, nó đang nhìn ngươi chằm chằm.” Hắn nói bên tai ta.
“Nói hưu nói vượn…” Tại sao ta bỗng dưng thấy lành lạnh.
“Không tin? Nếu ngươi không nhớ ra người quan trọng ở kiếp trước, nó sẽ vẫn bám theo ngươi…”(#Nguyêt: nghe sao nổi da gà vậy, đang 11h đêm nha TvT)
“Được rồi, đừng hù ta, từ khi ta ba tuổi…” Ta vừa nói, vừa tự nhiên quay đầu lại nhưng lời chưa kịp nói xong đã ngậm chặt miệng. Bỗng dưng ta cảm thấy hơi thở nóng rực của hắn ở rất gần, rất gần ta. Vừa định quay đầu lại, hắn đã nâng gáy ta lên, không cho ta lộn xộn nữa.
Hơi thở của hắn càng lúc càng gần, hô hấp của hắn cũng bắt đầu dồn dập, ta cảm thấy hắn sẽ hôn lên mặt mình…
Ta cũng cảm thấy khẩn trương, hình như tư thế này không mấy an toàn… Hơn nữa, ta còn cảm nhận được một loại áp lực vô hình…
“Ta.. Ta muốn quay về.” Bỗng nhiên ta mở miệng. ” Hơn nữa, ngươi cũng mau buông ta ra đi, đừng quên ta có thể sử dụng pháp thuật đấy!”
Hắn sững sốt một chút, chậm rãi buông ta ra.
Ta cũng cảm thấy áp lực kia gần như tan biết, bất giác thở phào một hơi nhẹ nhõm.
“Hơn nữa, ta nghĩ mắt của mình cũng sẽ nhanh hồi phục thôi.” Ta tiếp lời.
Hắn im lặng một lát, lại nói: “Ngày mai ta sẽ dẫn ngự y đến khám  cho ngươi.”
“Ừ, ta đã quấy rầy ngươi lâu rồi, cũng nên về nhà thôi.” Ta cười cười.
“Về thôi.” Hắn thấp giọng nói, trên đường về cũng không mở miệng nói chuyện nữa.
Ngày hôm sau, Cáp Luân dẫn ngự y đến phòng của ta, hình như còn dẫn theo cả Âu Lai Diệp.
Hắn giúp ta lấy khăn băng ra, trong lòng tràn ngập hy vọng, ta mở mắt ra, lòng chùng xuống trong chốc lát, trước mắt ta vẫn là một màn đêm. Sao lại vậy chứ? Chẳng lẽ ma lực của Huyễn Nga mạnh như vậy, muốn giải trừ phả mất thời gian đến vậy sao? Nếu biết như vậy, ta nên hỏi Tiểu Đăng phải đợi bao nhiêu lâu mới đúng.
Ngự Y lấy một ít thuốc, bôi loạn xạ lên mắt ta sau đó băng lại.
“Đây đều là dược thảo cực phẩm , hy vọng ít nhiều sẽ giúp mắt ngươi mau bình phục.” Cáp Luân ở bên cạnh nói: “Nhanh xong thôi, không sao đâu.”
Cho đến lúc ngự y rời đi, ta vẫn bị sự sợ hãi xâm chiếm. “Đừng lo lắng, vài ngày sau sẽ ổn thôi.” Âu Lai Diệp an ủi ta.
Ta không thể không sợ hãi được. “Ta vẫn không nhìn thấy… Hay là, bây giờ ta về trước đi…”
“Ngốc, sao lại thế được? Qua vài ngày nữa có lẽ sẽ tốt hơn, ngươi cũng không mong mình trở về như vậy sẽ khiến người nhà lo lắng đúng không? Cáp Luân lập tức tiếp lời.
Ta nghĩ nếu minh về hiện đại với bộ dạng này chắc chắn sẽ bị Tư Âm trách mắng, rốt cuộc phải làm gì đây? Quên đi, đợi vài ngày nữa rồi tính tiếp.
“Được rồi, đừng để ý đến ta, mọi người còn có chuyện cần phải làm mà.” Ta cũng không còn tâm trạng nói chuyện nữa.
“Tiểu Ẩn…” Dường như Âu Lai Diệp định nói gì đó.
“Tỷ, chúng ta ra ngoài trước đi.” Cáp Luân không cho nàng nói tiếp. “Để cô ấy nghỉ ngơi cho khỏe đã.”
“Được, đi thôi. Tiểu Ẩn, cô nghỉ sớm đi!”Nàng dừng một chút rồi ra ngoài.
Không biết tại sao,ta cảm thấy Âu Lai Diệp hôm nay rất kì quái.
“An Mạn Lạp.” Ta thuận miệng gọi một chút cũng không thấy vị nữ nô luôn theo mình kia đáp lời. Không phải bây giờ chỉ còn mình ta đấy chứ? Ta mò mẫn đến bên cánh cửa, vô tình phát hiện nó vẫn còn đang mở, tôi đẩy cửa, bước ra ngoài.
Vì mắt vẫn chưa nhìn thấy nên ta mò mẫm dọc theo bức tường, bỗng nhiên gió thổi qua, đưa theo hương hoa tử đinh hương ùa đến, tôi liền đi theo mùi hương đó. Chẳng bảo lâu ta nghe được giọng nói của Âu Lai Diệp vọng ra từ căn phòng kế bên.
“Cáp Luân, đệ không cảm thấy làm vậy rất quá đáng sao?”
“Tỷ…” Lời nói của Cáp Luân có chút bất đắc dĩ.
“Đệ thừa biết cô ấy muốn trở về, cô ấy không thuộc về nơi này mà.” Ta thoáng nghe được tên mình, vội vàng nghiêng tai nghe ngóng.
“Nhân lúc còn kịp, đệ nên ngừng lại đi.” Lần đầu tiên, ta nghe thấy giọng Âu Lai Diệp nghiêm nghị đến vậy.
“Không … Muộn rồi.” Trong lời của Cáp Luân ẩn chứa thứ gì đó mà tôi không thể thấu nổi. “Hỡi thánh A La, người đã làm dấy lên ngọn lửa tình yêu, bây giờ lòng đệ không thể yên ổn nổi.”
Ngọn lửa tình yêu? Đùa sao? Bỗng nhiên ta cảm thấy ngạt thở…
P.S: Fall in love oy, là lá la :v