EDIT & BETA: NGUYỆT CÁT-XÍCH NGUYỆT
Tuy rằng không thể mua được con chim anh vũ kia, Tư Âm vẫn giúp ta mua về một bồn xương rồng đang ra nụ, nghe nói rất nhanh sẽ nở ra những bông hoa xinh đẹp chói mắt.
Kỳ thật, ta đối với Cáp Luân, có chút bất đắc dĩ, chính là không hiểu vì sao ở thời đại này, bằng cách này nhớ lại những kí ức đó, không tránh khỏi khiến lòng chua xót.
Ngay lúc đang kích động đó, tự dưng có sự cảm khái cùng thương cảm đến vô ngần, về sau mới từ từ lắng xuống.
“Tiểu Ẩn, có một số thứ, đã định trước là vô duyên với con. Trước kia là vậy, hiện tại là vậy, tương lai cũng sẽ là vậy.” Những lời này của Tư Âm đều có ý tứ.
Ta thấy mình đang đứng cạnh bồn cây do Tư Âm chăm sóc, người đang cẩn thận cắt tỉa bồn cây, tóc dài theo má người trượt xuống, che khuất một bên mặt.
“Tiểu Ẩn, lấy hộ ta chén nước.” Người không ngẩng đầu lên nói.
“Vâng” ta từ sô pha miễn cưỡng đứng dậy, lấy trong tủ lạnh ra một chai nước khoáng, đổ vào chén thủy tinh rồi đưa cho người.
Người nhận cái chén, nhẹ nhàng uống một ngụm.
Ta thuận tay mở tivi, tivi lại phát sóng mấy tiết mục cực kì nhàm chán.
“Sư phụ, người cũng đến nghỉ ngơi một lát đi.” Ta thuận tay bốc một miếng khoai bỏ vào miệng, liên tục bấm cái điều khiển trong tay để đổi đài lung tung.
Khi chuyển sang kênh địa phương, hình như đang phát tin tức quốc tế, lại là tin tức về Y Lạp Khắc (I-rắc), haizz, ngàn năm trước thôi thành Ba Cách Đạt huy hoàng còn rõ ràng ở đấy, ngàn năm sau, cũng là khu thành thị ngày xưa đấy nhưng lại gặp phải vận mệnh bi ai đến vậy… Ở những niên đại sau khi Cáp Luân trị vì, vận mệnh Ba Cách Đạt tựa hồ đều gặp lắm tai ương, người Mông Cổ, người…
« Sư phụ, Ba Cách Đạt biến thành như bây giờ thực sự rất đáng tiếc. Vì sao luôn phải xảy ra chiến thanh chứ. » Ta lắc đầu nói.
Người Ba Tư, người Thổ Nhỉ Kỳ, người Anh, người Mĩ lần lượt giày xéo thành phố xinh đẹp này, trở thành bá chủ.
« Từ cổ chí kim, chiến tranh chưa bao giờ kết thúc, chỉ cần loài người còn tồn tại, chiến tranh sẽ vĩnh viễn không bao giờ ngừng lại. » Tư Âm thản nhiên đáp.
« Nhưng mà, hiện tại cũng được tính là một thời đại hòa bình rồi. » Ta uống một ngụm Coca.
« Cái này cũng chỉ là hòa bình tạm thời thôi. » Giọng Tư Âm bỗng nhiên hạ thấp, « Chiến tranh, một ngày nào đó vẫn sẽ xuất hiện, loại người vĩnh viễn cũng không thỏa mãn được dục vọng của mình. »
« Khoan, sư phụ, đừng luôn cứ loài người, loài người, nói giống như người không phải là con người ấy. » Ta không cho là đúng, nhìn người một cái.
Trên mặt Tư Âm hiện lên nét khó hiểu.
Đầu óc ta tự nhiên lộp bộp một tiếng, Tư Âm có dung nhan tuyệt thế, khí chất siêu phàm thoát tục, còn có siêu năng lực không thể nào tưởng tượng được, giống như… thật sự không giống như là loài người…
Nhưng ngoại những điều đó ra, sư phụ hình như không có cái gì dị thường cả.
Quên đi, không nghĩ nữa, vừa mới nghĩ ngợi một lát, đầu ta như muốn nổ tung.
Tin tức tiếp tục được phát, ta đang định đổi kênh, bỗng nhiên nhìn thấy phía sau một đoàn người Ả Rập thấp thoáng một bóng dáng của nam nhân, máy quay bỗng nhiên lia qua, vừa vặn kéo hình ảnh đó vào giữa màn hình
Ta a một tiếng, tuy rằng nam nhân nhân này cúi đầu, còn đội mũ, che khuất dung mạo, quần áo cũng rất bình thường, nhưng cái loại khí chất đặc biệt này, lại rất quen thuộc với ta, trong trẻo nhưng lạnh lùng, tà mị, cao quí đến không thể che dấu được, giống như một đóa hoa tường vi trắng nhợt nhạt lặng yên nở rộ trong đêm tối.
Huyết tộc thân vương — Tát Na Đặc Tư……
Không thể tin được, ta dụi dụi hai mắt mình, không có khả năng, không có khả năng, làm sao hắn có thể xuất hiện ở thời đại này ? Nhưng lại cố tình xuất hiện ở Ba cách Đạt ? Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng.
Màn ảnh chợt lóe lên, lướt qua. « Phanh ! » Một tiếng thanh thúy, thanh âm chiếc ly thủy tinh vỡ vụn kéo cảm xúc hỗn loạn của ta lại. Ta nhanh chóng quay đầu, chỉ thấy cái ly thủy tinh trong tay Tư Âm đã rơi xuống vỡ nát, mảnh vụn vương đầy trên đất .
Người nhìn chằm chằm lên màn hình tivi, trên mặt là thần sắc khó tin mà ta chưa bao giờ gặp qua.
« Hắn, là hắn… Tại sao hắn lại không có chút thay đổi nào… » Tư Âm thì thào nói xong, trở nên hoảng hốt.
« Sư phụ, người làm sao vậy ? » Ta có chút bất an đứng lên, làm sao Tư Âm cũng có lúc không khống chế được cảm xúc như vậy, hình như người bị cái gì đó kích thích, nhưng là bị cái gì mới được ? Chỉ có một khả năng duy nhất là vừa rồi người nhìn thấy một nam nhân giống Tát Na Đặc Tư trên tivi, nhưng vì sao chứ ? Chẳng lẽ Tư Âm và Tát Na Đặc Tư có quan hệ gì với nhau sao ? Không có khả năng nha, bọn họ căn bản không phải là người cùng một thời đại, nhất định là ta nghĩ nhiều, hơn nữa nam nhân kia cũng không nhất định là Tát Na Đặc Tư, có lẽ chỉ là một người giống hắn thôi.
« Ta không sao, chỉ là trượt tay một chút thôi. » Tư Âm lại khôi phục vẻ mặt bình tĩnh quen thuộc.
Người lẳng lặng nhìn ta, do dự một chút, hỏi: « Vừa rồi trên tivi con thấy được cái gì rồi ? »
“Ta,” Ta chần chờ một chút,“Con nhìn thấy một người rất quen thuộc.”
“Người quen?” Tư Âm nhìn ta chằm chằm.
« Vừa rồi trên tivi, con nhìn thấy người trông rất giống một người quen của con lúc trước khi con chấp hành nhiệm vụ đụng độ với ma cà rồng. »
Ta cười cười : « Bất quá làm sao có thể chứ, nhất định là con nhìn nhầm rồi. »
« Ma cà rồng ? » Đồng tử của người chợt co rụt lại, nhìn phía xa xa, như đang nhớ lại việc gì, thấp giọng : « Vĩnh viễn rơi vào thế giới hắc ám,đời đời kiếp kiếp không thể thấy ánh mặt trời, là ngươi, quả nhiên là ngươi… Không thể tưởng tượng được, ngươi vẫn gặp được nàng… »
Dường như người nhớ tới cái gì, quay đầu lại, âm thanh lạnh lùng nói : «Vòng cổ lần trước ma cà rồng kia tặng con đâu ? »
Ta ngẩn người, hôm nay Tư Âm thật sự rất kỳ quái, nói rất nhiều lời nói mà ta không hiểu, cái gì vĩnh viễn rơi vào thế giới hắc ám chứ ? Ai ? Quả nhiên là “ngươi”, “ngươi” này là ai ?
Ta cởi vòng cổ xuống, giao cho Tư Âm :
“Vòng cổ này là của Lucrezia (Lưu Khắc Lạc Thiến) khi con đến Italy lần trước, con bắt hắn đặt bảo thạch vào cái vòng cổ này của con.”
Tư Âm cũng không nói chuyện, ánh mắt dừng lại trên khối ngọc kia, trong mắt bỗng nhiên hiện lên một tia phức tạp, thần sắc vô cùng khó hiểu.
“Lần trước ta lại không hề chú ý tới, là ta vô ý ……” Hắn vừa nói vừa nhanh chóng tháo bảo thạch xuống.
“Sư phụ, người?” Ta thốt lên.
“Khối bảo thạch này con không thể mang.” Tư Âm lạnh lùng nói.
“Nhưng là, vì sao?”
“Không nên hỏi vì sao, rất nhiều chuyện con vẫn là không biết vì sao lại tốt hơn.” Người nắm chặt khối bảo thạch kia, giống như muốn bóp nát nó.
Tư Âm, hình như rất chán ghét khối bảo thạch đó, hoặc là nói, người rất ghét — Tát Na Đặc Tư?
Ta càng ngày càng không rõ…
Nam nhân kia, thật sự là Tát Na Đặc Tư sao?
=======================
Liên tục qua vài ngày, ta cũng dần dần quên chuyện này, mà người ủy thác vẫn chưa xuất hiện.
Bữa tối đêm nay ta lười nấu ăn, mà đồ ăn Tư Âm làm thì quả thật không ngon tí nào, cho nên người bảo muốn nấu ăn, ta lập tức xung phong nhận việc đi mua thức ăn bên ngoài. Cho dù là hamburger Mc Donalds cũng còn hơn cái món gà hầm Cung Bảo gì đó của sư phụ.
Cùng lắm ở trong trí nhớ, giống như là lần trước ta trở về từ kinh thành Heian (Bình An), sư phụ đã tự mình xuống bếp làm món đó một lần.
Bất tri bất giác, trở lại cuộc sống ở thời đại của mình, mùa đông cũng đến rất nhanh, gió buổi tối xũng mang theo mộtchút cảm giác mát mẻ.
Từ nhà đến Mc Donalds cũng mất khoảng hai mươi phút đi bộ, ta vội vàng vào cửa hàng mua hai phần ăn rồi đi ra.
Ban đêm, thoạt nhìn hồ nước vô cùng tĩnh lặng, ta theo đường ở bên hồ đi về nhà, một bên uống Coca, một bên nhẹ nhàng nghe Chu Kiệt Luân hát bài Như Tuyết, không khí trong lành cũng làm tâm tình ta thoải mái hơn.
Tuy không biết nhiệm vụ lần sau là ở thời gian nào, địa điểm gì, hiện tại có thể thoải mái hưởng thụ một chút, vậy cứ cố gắng tận hưởng thôi.
Dù có chuyện gì không rõ đi nữa, ta hiện tại cũng không muốn suy nghĩ đến.
Đi đến một chỗ hẻo lánh, bỗng nhiên ta thấy đối diện cũng có một người đang đi đến, bóng hoàng hôn dưới đèn đường làm ta nhìn không rõ hình dáng của hắn, hơn nữa hắn còn đội mũ, chỉ có thể miễn cưỡng nhìn ra là một nam nhân.
Ngay lúc nhìn thoáng qua, ta bỗng nhiên cảm thấy một loại cảm giác rét lạnh quen thuộc, nam nhân này… Hẳn là không phải là người, còn đang nghi hoặc, một mùi hương hoa tường vi bay đến, thân hình trước mắt nhoáng lên một cái, nam nhân kia đã đến ngay trước mặt ta, giây tiếp theo liền bắt được cổ tay của ta, hơi lạnh thấu xương làm gói thức ăn trên tay ta rơi xuống mặt đường.
« Ta thấy người là đang có ý định tìm chết. » Ta giận dữ, lập tức lấy Coca đang cầm trên tay đổ lên mặt hắn.
Nam nhân kia bỗng nhiên cười khẽ một tiếng: “Tân nương của ta, nàng vẫn luôn đáng yêu như vậy.”
Cả người ta chấn động, giọng nói này, không thể nào…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét