EDIT & BETA: PI- SCARLET YUE- XÍCH NGUYỆT
“Ngươi, ngươi mau biến ta thành như cũ! Mau thả ta ra!” Ta ngây người một lúc rồi bắt đầu nhảy nhót, đấm đá trên tay hắn, vừa định dùng ma pháp liền bị hắn ngăn lại.
“Thả ngươi ra, như vậy sao được, chú chim ta nuôi làm sủng vật vừa chết, vừa đúng lúc ngươi có thể thay thế nó !” Hắn cười tà, phất tay biến ra một chiếc lồng màu vàng sau đó ném ta vào trong, khóa cửa lại.
Đầu óc của ta gần như ngừng hoạt động, hắn muốn biến ta thành sủng vật sao? Biến thái, đây đúng là đệ nhất thiên hạ biến thái. Ta không muốn, ta không muốn làm sủng vật đâu.
Ta điên cuồng đập phá cánh cửa, hổn hển gào lên: “Thả ta ra ngoài, thả ta ra ngoài, nếu không ngươi nhất định sẽ phải hối hận!”
“Ngoan ngoãn nghe lời đi, nếu không ta sẽ bắt ngươi làm thức ăn cho các sủng vật khác.” Hắn dùng một ngón tay xuyên qua kẽ hở của chiếc lồng, đẩy người ta, tôi lập tức ngã chổng vó trong lồng sắt.
Làm sao đây? Ta nên làm gì bây giờ? Ta đảo mắt nhìn xung quanh, không thấy Cáp Luân ở đâu, hình như hắn cũng bị thu nhỏ nhưng người không có ở đây. Có lẽ đã chạy trước rồi cũng nên…
Ngay lúc ta bắt đầu bất lực, sự đả kích gần như cướp đoạt mất khả năng suy nghĩ của ta thì một làn khói trắng khẽ bốc lên, Tiểu Đăng bỗng dưng xuất hiện trước mặt ta.
“Tiểu Đăng?” Ta ngẩng đầu nhìn lên, với hình dáng của ta hiện giờ, Tiểu Đăng không khác những thần đèn khổng lồ cao lớn. “Tiểu Đăng, ngươi làm gì vậy?”
Lúc đầu ta rất vui nhưng sau đó lại thất vọng cực độ. Hắn chỉ là một “con ma mới” trong giới thần đèn mà thôi . (Nguyên văn: newbie- từ này giải thích rồi nhỉ)
Thái độ của Tiểu Đăng cũng rất khác thường, không thèm để ý đến ta, chỉ nhìn Lưu Già chằm chằm, lạnh lùng nói: “Thả chủ nhân ấy ra!”
Ban đầu Lưu Già có chút kinh ngạc nhưng ngay lập tức lấy lại nụ cười, đáp: ” Sa Lợi Diệp, cho dù ngươi là con trai của Sở La Môn cũng không có quyền ra lệnh cho ta.”
Cái gì? Tiểu Đăng là con của Sở La Môn? Ta chấn động, tuy ta luôn có cảm giác hắn có chút quan hệ với Sở La Môn nhưng không thể nào ngờ đến lại có quan hệ thân mật đến như vậy.
Gương mặt Tiểu Đăng có chút giận dữ. “Ý của ngươi là không chịu thả sao?”
Đôi môi xinh đẹp của Lưu Già khẽ nhếch lên, bỗng nhiên hắn lắc mạnh lồng sắt, ta bị đẩy sang phải rồi lại sang trái, cả đầu ong ong, sau đó lại bị một thứ gì đó đâm vào.
“Đồ khốn, ngươi đang làm gì thế?” Ta nắm lồng sắt chửi ầm lên.
“Sa Lợi Diệp, mặc dù ngươi có uy phong của cha mình nhưng lại là kẻ yếu nhất trong bảy mươi hai nguời, ngay cả Sở La Môn vương cha ngươi cũng không tin tưởng ngươi, chỉ bằng ngươi cũng đòi đối phó ta?” Lưu Già nhìn hắn khinh miệt.
Lòng ta vô cùng sợ hãi, Tiểu Đăng cũng là một trong bảy mươi hai…
Mặt Tiểu Đăng trắng bệch, đưa mắt nhìn ta, thấp giọng: “Chủ nhân, xin người nhẫn nại thêm một chút, ta nhất định sẽ cứu người ra!”
Sau đó hắn giận dữ nhìn Lưu Già: “Nếu ngươi dám tổn thương chủ nhân dù chỉ một chút, Sa Lợi Diệp ta nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi!”
Vừa dứt lời, hắn liền biến thành một làn khói trắng, biến mất.
Ta coi như xong đời rồi sao? Chẳng lẽ ta phải trở thành sủng vật của tên ma vuơng biến thái này? Không đợi ta nghĩ nhiều, đã có một làn khói hồng bao quanh lồng sắt. Sau một hồi choáng vàng, mọi thứ trước mắt ta dần trở nên mơ hồ….
Cũng không biết đã qua bao lâu, cuối cùng lồng sắt cũng không còn chao đảo nữa, hình như hắn đã bỏ nó xuống. Làn sương màu hồng cũng dần biến mất, ta mở to hai mắt, nhìn tất thảy mọi thứ xung quanh mình.
Đây là một căn phòng âm u nhưng rất hoa lệ, vách tường, trần nhàn, sàn nhà đều được lát thủy tinh đen, tạo nên một không gian dịu nhẹ . Trên trần nhà tối tăm treo đầy những chiếc lồng sắt, bên trong giam giữ rất nhiều sủng vật.
Một chiếc rèm ngọc trai đen ngăn cách gian phòng bên trong, một luồng gió lạnh đột nhiên thổi vào khiến tấm rèm khẽ lay động.
“Vật nhỏ, đói bụng không?” Hắn kề sát con mắt màu đỏ của mình vào chiếc lồng. “Muốn ăn cái gì không?”
Ta im lặng, không để ý đến hắn, hừ, ta phải có chút khí thế chứ. Ta không cần thức ăn của hắn, nơi của tên ác ma biến thái này làm sao có thứ gì tử tế được.
Hắn híp mắt lại, dùng tay chạm vào người ta, búng nhẹ đầu ta, nói: “Muốn chết vì đói sao?” Lời nói của hắn nhìn có vẻ nhẹ nhàng nhưng chẳng khác gì giáng một đòn vào người ta, ta căm phẫn nhìn hắn, né đầu mình sang một bên. Trong đôi mắt của hắn ẩn hiện thứ gì đó kì lạ, bỗng nhiên hắn mở cửa lồng ra, tay tóm gọn lấy ta.
Ta cố gắng dùng hết sức lực còn sót lại, đáng thương vùng vẫy trong tay hắn, bụng ta như bị một con mãng xà cuốn quanh, cảm giác cứ như sắp đứt làm đôi. Nhịp thở của ta càng lúc càng khó khăn, nhìn những ngón tay bao quanh mình, ta mở miệng cắn một cái.
Nơi bị ta cắn nhanh chóng ứa máu, màu máu đỏ tươi như đôi mắt của hắn…
“Qủa nhiên là một chú chuột nhỏ, dám cắn ta hả?” Hắn cũng không tức giận giống như ta dự đoán, chỉ đặt ta lên bàn, ngón tay cong lại sau đó bắn ta ra xa. Ta bị hắn bắn đến một chiếc bàn bên cạnh, suýt chút nữa té nhào, ta nhanh chóng tóm lấy mép bàn, ta vẫn chưa muốn chết ở đây.
“Ta là người, không phải sủng vật của ngươi!” Ta lớn tiếng đáp trả.
“Đúng là một sủng vật không biết nghe lời.” Hắn nở nụ cười lộng lẫy, sau đó nhẹ nhàng nhấc ta lên, đi về phía bên cạnh.
“Ngươi muốn làm gì?” Ta khua chân múa tay, giãy dụa không ngừng, cảm giác trong lòng thật khủng khiếp, tại sao ta lại gặp một tên tiểu nhân như vậy, ngay cả tính mạng mình cũng không được bảo toàn, một cái bóp tay, một cú đá từ hắn cũng đoạt mạng ta trong tức khắc, chẳng lẽ ta phải sống trong cái thân thể nhỏ bé này đến cuối đời?
Hắn mang ta đến một chiếc rương chứa đầy sinh vật khác nhau, những vách tường được làm từ thủy tinh trong suốt, bên trong là đủ loại động vật biển cả với mọi loại hình thù ta chưa từng thấy qua. Có những con hải yêu mặt mày hung tợn, hung hắng giương càng múa chân, còn có những con rắn biển đực cái bất phân, trong đó còn có một con cá mập quái dị, cả chú bạch tuộc với những chiếc xúc tu dài… Đều là những sinh vật cổ quái xấu xí.
Nhưng mà ta không chắc chắn lắm về kích thước của bọn chúng, chắc là bọn chúng cũng giống ta, bị tên ma vương này thu nhỏ lại rồi bắt đến đây.
“Tất cả là sủng vật của ngươi sao?” Ta cố gắng bình tĩnh, hỏi.
“Nơi này không có sự phân biệt về chủng tộc, bất kể là sinh vật trên bầu trời, dưới biển hay mặt đất đều là sủng vật của ta. Tuy nhiên ta rất thích thu nhỏ các người thành như vậy, rất đáng yêu!” Hắn dừng lại một chút, tiếp lời: “Bây giờ là giờ ăn của bọn chúng.”
“Giờ ăn? Thức ăn đâu?” Ta ngạc nhiên.
Hắn mỉm cười, nhìn ta, đáp: “Chính là ngươi!”
Đầu ta ong ong, nuốt một ngụm nước bọt thật lớn, hỏi lại: “Ta sao?”
“Đúng vậy, lúc trước ta có nuôi một con chim không biết điều, ta liền bắt nó ném vào nơi này, sau đó nó bị đám sinh vật bên trong cấu xé, ngay cả xương cốt cũng không còn.” Hắn cười gian.
Trán ta toát mồ hôi lạnh, ta không muốn chết khó coi vậy đâu…
“Ha ha…” Ta cười gượng vài tiếng. “Ngươi mới bắt ta đến đây, nếu để ta thành thức ăn của bọn chúng thì không phải rất đáng tiếc sao?”
“Ồ, vậy ngoài pháp thuật ra ngươi còn biết làm gì?” Bàn tay hắn nhấc ta lên, lắc qua lắc lại trong không trung.
Tên biến thái chết tiệt, nhưng mà làm ơn đừng có thả tay ra… Ta liếc mắt nhìn lũ sinh vật đang nhìn ta như hổ nhìn mồi, bỗng nhiên cảm thấy mình giống như một chú gà nhỏ đang bị con hổ trong vườn bách thú vờn quanh.
“Ta, ta…” Ta đảo mắt. “Ta còn biết kể chuyện.”
“Ồ? Chuyện gì?”
“Chuyện Nghìn Lẻ Một Đêm.” Ta sốt ruột đến mức buộc miệng nói.
“Nghe cũng không tệ.”
“Đúng vậy, mau để ta xuống chỗ an toàn trước đi.”
“Được rồi, vật nhỏ biết kể chuyện, lần này tạm tha cho ngươi, nếu lần sau còn dám trái lời…” Hắn duỗi tay bẻ gãy đôi cánh của chú chim sống trong lồng sắt bên cạnh, dịu dàng răn đe.”
“Chủ nhân, xin tha mạng!” Chú chim kia toàn thân run rẩy, lệ rơi đầy mặt.
“Lai Lệ Tư, ngươi rất đáng yêu, cho dù khóc cũng động lòng người như vậy, nhưng mà…” Giọng nói của Lưu Già trở nên lạnh lùng. “Chắc ngươi cũng không muốn bọn chúng chịu đói nhỉ?”
Vừa dứt lời, hắn đã không do dự ném chú chim nhỏ kia vào trong chiếc rương thủy tinh, chỉ nghe một tiếng la vang lên thảm thiết, chú chim nhỏ đã bị đám quái thú kia cắn xé không thương tình, màu nước trong suốt trong rương thủy tinh hóa thành màu xanh biếc.
Là máu của chú chim nhỏ kia… Ta cảm thấy buồn nôn, mồ hôi lạnh rịn ra từ lưng, sao ta lại rơi vào trong tay một tên biến thái đến như vậy…
“Tại sao? Nó đâu có làm sai chuyện gì.” Ta lẩm bẩm.
“Nó có sai.”
“Sai?”
“Cái sai của nó chính là khiến ta cảm thấy phiền chán, buồn bực.” Môi hắn hé ra, nở nụ cười. “Hy vọng ngươi sẽ không nhanh chóng khiến ta cảm thấy chán.”
Ta giật mình, ý của hắn là nếu hắn cảm thấy chán ta, số phận ta cũng sẽ như chú chim nhỏ kia… Không được, ta không thể chết ở đây, tuyệt đối không.
———————————————-
Lưu Già lại thả ta vào lồng sắt rồi xách lên, đem vào căn phòng ngăn cách bởi tấm rèm màu đen.
Lưu Già lại thả ta vào lồng sắt rồi xách lên, đem vào căn phòng ngăn cách bởi tấm rèm màu đen.
Bên trong căn phòng rất trống, thứ duy nhất hiện hữu chính là chiếc giường lớn màu đen được làm bằng thủy tinh nốt. Hắn cởi chiếc áo choàng màu đen ra, nằm xuống giường, đặt lồng sắt bên cạnh mình, thì thào: “Được rồi, vật nhỏ, bắt đầu kể chuyện của ngươi đi!”
“Bắt đầu kể từ hôm nay sao?” Ta buồn rầu hỏi.
“Tất nhiên, hơn nữa nếu ta không thích chuyện của ngươi, ngươi sẽ…” Đôi mắt đỏ như máu của hắn nhìn về phía chiếc rương thủy tinh.
“Ta kể!” Đôi khi, ta thấy mình đúng là không có khí phách gì cả…
Rốt cuộc phải kể chuyện gì đây? Chuyện Nghìn Lẻ Một Đêm ta nhớ không nhiều lắm, chỉ nhớ mang máng chuyện về Thần Đèn và Alibaba thôi, nhưng chỉ những câu chuyện này thì kéo dài không được lâu. Hay là kể thật nhiều câu chuyện nho nhỏ liên tiếp nhau nhưng không hẳn trong chuyện Nghìn Lẻ Một Đêm, rồi sẽ nói chuyện đấy chỉ mới được một nửa?
“Còn không mau kể?” Trong giọng nói của hắn lộ rõ sự thiếu kiên nhẫn.
Đầu ta bỗng nhiên xuất hiện một mảng kí ức, nhớ đến những phim hoạt hình xem cùng Từ Âm vào buổi tối, tôi nhớ lại từng nhân vật Conan* (tên hán việt là Kha Nam =]]) nhanh nhẹn hoạt bát trong các vụ án cứ kéo dài đến bây giờ vẫn chưa đến hồi kết.
(*) này ai cũng biết nhỉ =]]
“Được rồi, câu chuyện ta kể là về một thám tử chuyên phá những vụ án hóc búa. Nhân vật chính trong câu chuyện này tên là Conan.”
“Conan, tên gì mà kỳ quái vậy?” Hắn nhíu mi. “Sửa lại cho dễ nhớ đi!”
“Vậy sửa thành Alibaba được không?” Ta đáp, trí nhớ của tên này cũng thật kém, Conan, xin đừng trách ta. Sau đó ta kể chuyện vì sao Conan lại bị thu nhỏ, làm thế nào phát hiện ra những vụ án giết người, tìm ra hung thủ bằng cách nào, chỉ đổi những thứ công cụ máy móc thành ma thuật, sau đó chính sửa chút từ ngữ cho hắn dễ hiểu.
Lúc Lưu Già nghe đến đoạn Conan bị thu nhỏ, hắn cười tà mị, liếc nhìn ta, nói: “Ma pháp này cũng không tệ, nếu ta biến ngươi thành đứa trẻ bảy tám tuổi, chắc sẽ rất vui hơn!”
Khóe miệng ta co giật, đúng là biến thái, lúc nào cũng có những ý định xấu xa trong đầu.
Ta không tiếp lời hắn, tiếp tục kể chuyện của mình, cuối cùng cũng đã đến lúc trì hoãn. “Vì vậy, Có… À không, Alibaba lớn tiếng nói, trên đời này không có vụ án nào không tìm được sự thật! Hung thủ nhất định là một trong ba người kia. Như vậy, rốt cuộc là ai đây? Là Mục Hãn Mặc Đức, Bổn Lạp Đăng (Bin Laden) hay Tát Đạt Mỗ?” Nói đến đây, ta ngừng lại. Tất nhiên, tôi cũng đủ thông minh để đổi tên các nhân chứng thành những cái tên Ả Rập quen thuộc.
“Là ai?” Lưu Già thốt lên.
Ta khẽ thở dài một hơi, hình như hắn thích câu chuyện này rồi.
“Đêm khuya rồi, muốn biết ai là hung thủ, ngày mai ta sẽ kể tiếp.” Ta nhìn hắn, còn vờ như đã buồn ngủ.
Hắn bình thản nhìn ta, mặt không đổi sắc. Bỗng nhiên lại nhoẻn miệng cười. “Vật nhỏ có tâm tư gì sao?” Hắn dừng một chút, lại tiếp lời: “Được rồi, vậy mai kể tiếp.”
Nhìn hắn nhắm mắt lại, bỗng nhiên ta nhớ đến một chuyện rất quan trọng.
“Khoan đã, ta…ta…” Mặt tôi đỏ bừng, không biết nên nói thế nào đây.
“Có chuyện gì?” Hắn mở to đôi mắt đỏ tươi kia, đến gần chiếc lồng, cười như không cười nhìn tA.
Ngay thời khắc này, tên ác ma khủng bố này kề sát ta. Hắc y, tóc bạch kim, môi đỏ mọng, làn da trắng như tuyết, âm trầm đọng lại ngàn năm như màu đen thẳm, sau đó điểm xuyến thêm chút hồng, cổ điển phối hợp với tao nhã, khiến người ta mê loạn, dẫu cho sẩy chân vào tầng cuối địa ngục cũng cam lòng.
Nhưng mà, ta lại nghĩ đến hành động biến thái của hắn lại thấy lạnh cả người.
“Nếu như ta muốn thuận tiện*.. Thì biết phải làm sao?” Ta cố lắm mới thốt ra được một câu.
(*) đi vệ sinh đó mà =]]
“Thuận tiện?” Hắn nhíu mi.
“Sau khi ăn xong thì sẽ có thứ gì đó xả ngoài…” Ta tức giận, không quản thục nữ gì nữa.
Hắn sửng sốt một chút, bỗng nhiên cười lớn, nhẹ nhàng chỉ tay vào chiếc lồng của tôi, một căn phòng nho nhỏ xuất hiện trong đấy.
“Người muốn làm gì thì cứ vào trong. Mặc cho ngươi xả ra thứ gì thì cũng sẽ biến mất ngay lập tức.” Nói xong những từ này, hắn cười phá lên.
“Nơi này?” Ta buồn bực, rõ ràng là nhà xí, văn nhã cái gì nữa chứ?
“Được rồi, ta phải nghỉ ngơi, ngươi nên ngoan ngoãn, nếu không làm theo lời ta, hậu quả ngươi tự biết…” Sau đó, hắn lại gõ vài cái vào đầu ta. ” Ha ha, ngươi đúng là một vật nhỏ thú vị, có lẽ ta sẽ không chán ngươi nhanh đâu.”
Dường như hắn chìm vào giấc ngủ rất nhanh, nhưng khiến người ta sợ ở chỗ lúc ngủ hắn không hề thở, cũng không phát ra tiếng động nào, khiến cả căn phòng chìm vào bầu không gian tĩnh mịch.
Trong mắt ta, ngày hôm nay đúng là ngày không thể nào quên được trong đời. Đụng phải chuyện bi thảm thế này, muốn ngủ cũng không được.
Ta cố gắng đẩy cánh cửa ra nhưng nó không hề động đậy. Cố gắng khều chiếc chìa khóa ở bên ngoài như lại với không đến.
Thử một lúc vẫn không được. Bỗng nhiên ta nhìn thấy có một thứ gì đó đang nhúc nhích trong túi Lưu Già. Ta hồi hộp, lo lắng, chẳng lẽ lại là sủng vật khác của hắn?
Sau khi chiếc túi nhúc nhích một lúc thì có một thứ gì đó nho nhỏ bò ra, đến khi thấy rõ ràng đó là gì, ta cực kì ngạc nhiên, là một thiếu niên tuấn tú – Cáp Luân! Không biết tạo sao bây giờ nhìn hắn ta lại không cảm thấy chán ghét gì nữa, thậm chí còn có mấy phần bùi ngùi, có lẽ là vì ở nơi, hắn và ta cùng chung một số phận.
Hắn đảo mắt nhìn bốn phía, sau đó nhìn đến chiếc lồng nhốt ta bên trong. Ta cũng lắp bắp đầy lo sợ còn hắn chỉ nhìn Lưu Già đã ngủ say, rón rén đi tới.
“Cứu ta!” Ta đọc khẩu hình, không phát ra tiếng động nào cả.
Hắn gật đầu, khệ nệ bên chiếc chìa khóa kia lên, với hình dáng của hắn hiện tại, việc vác chiếc chìa khóa, cắm nó vào vào, mở cửa ra cũng rất khó khăn.
Ta mừng rõ chạy ù ra, suýt chút nữa vấp té. Hắn đỡ ta, lắc đầu nhè nhẹ, sau đó nhìn qua Lưu Già rồi dẫn ta xuống dưới gầm giường.
“Sao ngươi lại đến đây?” Ta thấp giọng hỏi.
“Ngươi không sao chứ?” Hắn không trả lời ta.
Ta trừng mắt nhìn hắn, đáp: “Ngươi có trả lời hay không, nếu không phải ngươi tháo phong ấn của Sở La Môn ra, làm sao ta có thể bị tên biến thái đó phát hiên. Tại ngươi hết!”
Hắn nhìn ta, không phủ nhận, sau đó đáp: “Không phải bây giờ ta đã đến cứu ngươi sao?”
“Được rồi, đừng nói nhảm nữa, chạy trước đã!” Ta xuyên qua chiếc mành màu đen kia, ra bên ngoài. Bất giác, ta lại đưa mắt nhìn chiếc rương thủy tinh đáng sợ kia một cái.
“Sao có thể vậy được. “Cáp Luân kinh ngạc thốt lên, gương mặt lộ rõ vẻ không thể tin được.
“Sao thế?” Ta cẩn thận nhìn căn phòng này một lượt, đứng như trời trồng. Trong lòng dâng lên sự sợ hãi nói không nên lời.
Lúc nãy bị Lưu Già đem đến đây, bởi vì bị làn khói hồng che phủ nên ta không biết gì cả, bây giờ nhìn thấy thì rõ ràng…
Căn phòng này không có cửa, dù chỉ là cửa sổ…
Không… Không có lối để chạy trốn.
Bây giờ phải làm sao đây? Đầu óc ta trở thành một mớ hỗn độn, không có lối ra, nói cách khác chính là không có cách nào trốn thoát, ta phải tiếp tục làm sủng vật của hắn? Bây giờ ta phải làm sao đây? Chẳng nhẽ bây giờ nhân lúc Lưu Già không biết chạy về chỗ cũ. Nếu như bị hắn biết được ta đang chạy trốn, chắc ta sẽ chết rất khó coi.
Ta lo lắng đi qua đi lại, bất giác đến góc tường. Bỗng nhiên trượt chân một cái, ai u, chưa kịp oán thán đã nhận ra mình vừa rơi vào một thứ gì đó khá mềm mại.
Ta cố gắng giãy dụa, sao lại không động đậy được, giống như có hàng vạn sợi tơ quấn quanh người. Ta cúi đầu, nhìn thấy vật có màu sáng bóng phủ lên người mình. Cáp Luân biến sắc, vội vàng rút cây đao bên hông ra, nhanh chóng chém hết những thứ đang trói ta sau đó nắm tay ta, kéo ta ra ngoài. Thứ mềm mại phủ người ta lúc này hơi nhớp nháp, hình như cũng co dãn được. Mặt ta biến sắc, hình như đây là tơ nhện, nếu như vậy lúc nãy ta rơi xuống mạng nhện?
Nếu nơi này có mạng nhện, thì… Người ta run nhẹ.
“Cáp Luân, mau tránh ra.” Ta vừa dứt lời, một bóng đen to lớn đã xuất hiện trước mặt chúng ta.
Thân hình sặc sỡ, lông xù lên, tám chân to tướng, trong con ngươi ẩn ẩn tia hung ác, nước dãi chảy ra theo hàm răng nanh xấu xí… Ta hít một hơi thật sâu, cũng không hẳn là quá kì lạ.
Nếu đã có mạng nhện,thì tất nhiên sẽ có nhện rồi.