EDIT & BETA: LIỄU VY- XÍCH NGUYỆT
Sáng sớm hôm sau, Âu Lai Diệp sẽ tới tìm ta, mang ta xuất cung dạo chơi thành Ba Cách Đạt, ta dĩ nhiên cũng vui vẻ theo.
Lần trước vội vã vào thành, còn chưa có dịp xem hết cổ thành này.
Phía đông và phía tây Ba Cách Đạt là hai cầu nối giao thương với bên ngoài, do ba chiếc cầu phao liên hợp tạo thành, không khác mấy với Ba Cách Đạt ngày nay.
Bến tàu trong thành dài mấy dặm Anh* nơi đây có mấy trăm chiếc thuyền đủ loại kiểu dáng thả neo, có chiến hạm cùng du thuyền, có thuyền lớn Trung Quốc, cũng có bè của dân bản địa. Có thể thấy được hình ảnh các thương nhân mỗi nước tấp nập khắp nơi.
(*) Đơn vị đo độ dài của Anh Quốc và Mỹ, 1 dặm =1,6093 km
Hàng hóa trên thị trường vô cùng đa dạng khiến ta mở rộng tầm mắt, có đồ sứ, lụa cùng xạ hương được vận chuyển từ Trung Quốc; có hương liệu từ Ấn Độ và quần đảo Mã Lai, khoáng vật cùng thuốc nhuộm; người Đột Quyết từ Châu Á vận chuyển tới đây bảo thạch, thanh kim thạch, hàng dệt bằng máy và nô lệ; mật, sáp ong, da lông và nô lệ da trắng được đưa từ Scandinavia và Nga tới; còn phía đông Châu Phi cung cấp ngà voi, vàng và nô lệ da đen, gấm vóc và vũ khí thì được đưa tới từ Saudi, tơ lụa, nước hoa cùng rau dưa là từ Ba Tư, thị trường hàng hóa Trung Quốc vậy mà lại giữ quyền kinh doanh độc quyền trong thành. Nghe Âu Lai Diệp nói, thành Trường An của Trung Quốc cũng giữ độc quyền các thương phẩm từ Ba Tư.
Không ngờ, hơn một ngàn năm trước giao thương buôn bán lại phát triển như vậy……
Nàng đột nhiên nhìn ta cười thần bí, nói :“Tuy nhiên có một thị trường, Trường An các cô nhất định không có.”
Nàng kéo tay của ta đi vào một cái ngõ nhỏ, ra khỏi ngõ nhỏ,tới một nơi giống như là quảng trường vô cùng trống trải, khắp nơi là đám người hỗn loạn chật chội, tiếng người ồn ào, ở trung tâm quảng trường có cái bàn rất lớn, bốn phía cái bàn đều có rất nhiều người. Tiếng rao hàng liên tiếp cao vút.
Đứng trên cái bàn có rất nhiều nô lệ đa sắc tộc, nữ có nam có, nhìn qua có vẻ cũng còn rất trẻ,vẻ mặt bọn họ mờ mịt chờ đợi người mua ra giá, hóa ra là — thị trường nô lệ.
Nói thật, ta rất không thích nơi này, mua bán người xích lỏa, tư tưởng hiện đại của ta không thể tiếp nhận, tuy nhiên cũng không thể trách Âu Lai Diệp, đối với nàng mà nói, mua bán nô lệ là chuyện bình thường.
“Đến xem nữ nhân Hy Lạp này đi, còn là một xử nữ, mặt hàng như vậy cũng không có nhiều. Xem một chút, khuôn mặt lẫn vóc dáng đều rất xinh đẹp,nhất định có thể làm cho ngươi hàng đêm mất hồn! Giá khởi điểm 10 Dinar!”
Chỉ thấy một nam tử vóc dáng phì nhiêu đem một cô gái Hy Lạp buồn bã xinh đẹp tuổi còn trẻ đẩy lên phía trước, thô lỗ kéo y phục của nàng, thân thể cô gái lập tức xích lõa bại lộ ở trước mặt mọi người, các nam nhân dùng ánh mắt đầy dục vọng nhìn chăm chăm vào thân thể trần truồng của nàng, cô gái hoảng sợ bưng kín bộ vị quan trọng của mình, đầm đìa nước mắt, nhìn dáng vẻ của nàng thì mới mười ba mười bốn tuổi, vận mệnh của nàng sẽ như thế nào đây, có lẽ sẽ phải làm thị nữ, có lẽ sẽ phải làm nô lệ tình dục (nguyên văn: tình nô) tuổi còn nhỏ như vậy sẽ phải biến thành đồ chơi cho nam nhân, nhìn nước mắt của nàng, tâm lý của ta đột nhiên rất không thoải mái……
“15 Dinar!”
“20 Dinar!”
“30 Dinar!*”
(*)đơn vị tiền tệ của Ba Tư
Phía dưới âm thanh ra giá cất lên liên tiếp, một đám bị bọn người nửa thân dưới là động vật khống chế! Ta khinh thường liếc bọn họ một cái.
“Có người ra giá cao hơn không? Nhìn bộ ngực xinh đẹp này!” Nam nhân kia duỗi tay nhéo bầu ngực đầy đặn của cô gái, cô gái đau đớn thở nhẹ một tiếng. (Vy: làm đoạn này mà thấy tởm)
Ta sắp nhìn không nổi rồi …… Nhưng là cho dù ta xuất thủ cứu giúp thì thế nào, ta lại không thể cứu mọi người ra, hơn nữa nơi này dù sao cũng là Arab hơn một nghìn năm trước, không phải hiện đại. Tư Âm nói đúng, ta chỉ là tới hoàn thành nhiệm vụ , không nên xen vào việc của người khác.
“Ta nghĩ, hay là chúng ta đi thôi.” Ta khẽ nói với Âu Lai Diệp.
“100 Dinar!” Đột nhiên có người ra giá cao, ta ngẩng đầu nhìn lại, là một nam nhân hai mươi mấy tuổi ăn mặc hoa lệ, bên người nam nhân kia còn có một thân ảnh quen thuộc, ủa, không phải Cáp Luân sao, hắn sao cũng đến nơi đây, quả nhiên là thượng bất chánh hạ tắc loạn, đồ háo sắc (nguyên văn:sắc lang).
Nam tử ục ịch kia mặt cười tươi như hoa,“100 Dinar! Còn có người nào ra giá cao hơn vị đại gia này không? 100 Dinar một lần, 100 Dinar hai lần, 100 Dinar ba lần! Được! Vị tiểu mỹ nhân Hy Lạp xinh đẹp thuộc về vị đại gia này!”
“Thánh chủ a, đúng là Cáp Địch (Hardy) ca ca.” Âu Lai Diệp nhìn thấy nam nhân trẻ tuổi, sắc mặt hơi đổi, nói :“May là chúng ta mang khăn che mặt, nếu không Cáp Địch ca ca biết ta tới nơi này, nhất định sẽ tức giận.”
Cáp Địch, chính là đệ nhất vương trữ Cáp Địch? Trong lịch sử ghi lại mạng sống của hắn rất ngắn ngủi, leo lên vương vị không bao lâu đã chết, cho nên vương trữ thứ hai Cáp Luân mới có thể thuận lợi đăng cơ trở thành Cáp Lí Phát. Nhìn hắn liếc mắt một cái, hắn mặc dù dung mạo cũng xem như anh tuấn, nhưng là trên vầng trán lại mơ hồ có một chút thô bạo
“Tức giận gì chứ? Không phải hắn cũng tới chỗ này sao?” Ta bất bình nói.
“Làm sao giống nhau được, dù sao Cáp Địch ca ca là nam nhân, hơn nữa nghe nói hắn thường xuyên đến nơi này mua nô lệ, tuy nhiên sao Cáp Luân cũng tới đây.” Nàng hình như cũng có chút kinh ngạc.
Nam nhân ục ịch cởi dây trói ở cổ tay cùng mắt cá chân của cô bé kia, đem nàng giao cho Cáp Địch, cô gái hoạt động một chút tay chân, đột nhiên đẩy Cáp Địch rồi bỏ chạy về phía bên cạnh, Cáp Địch nhanh chóng kéo tóc nàng, kéo nàng trở về, cô gái cũng không biết lấy sức mạnh ở đâu, cắn vào tay hắn một cái.
Sắc mặt hắn trầm xuống, rút loan đao trên lưng ra,“Khoan!” Cáp Luân rất nhanh đè tay hắn xuống, nói nhỏ vài câu vào tai hắn, thần sắc hắn có chút hoà hoãn, từ trong tay người hầu tiếp nhận một cái roi da, quất mạnh vào người cô gái kia.
Vết roi màu đỏ bắt mắt xuất hiện trên lưng cô bé kia, kèm theo tiếng cô gái kêu thảm thiết, thật sự có chút ghê người, ôi, Diệp Ẩn, ngươi nếu không ra tay, thì không phải nữ nhân……
“A, ca ca cô ấy……” Âu Lai Diệp cũng là vẻ mặt không đành lòng.
“Dừng tay!” Lúc hô lên những lời này, ta đã vọt tới bên người cô bé kia, duỗi tay nắm chặt cái kia roi.
Quả nhiên Cáp Địch lắp bắp kinh hãi, mà bên cạnh hắn Cáp Luân nhất thời cũng không nhận ra ta.
“Ả này từ nơi nào tới, nhanh cút ngay cho ta!” Roi hắn run lên.
“Ta nói vị đại gia này,” Ta cố gắng giữ giọng bình tĩnh,“Cô ấy chỉ là phụ nữ, ngươi còn tiếp tục đánh nữa sợ rằng cô ta sẽ mất mạng đó, mỹ nhân như thế chết đi chẳng phải đáng tiếc lắm sao, làm da thịt xinh đẹp của nàng bị tổn thương chẳng phải người thiệt là ngươi sao?”
Cáp Địch có chút kinh ngạc nhìn ta một chút, mà bên cạnh hắn Cáp Luân trong mắt cũng hiện lên một tia kinh ngạc, lập tức lại nở nụ cười trào phúng, Hắn hình như…… quen ta ……
“Nhìn đại gia ngươi anh tuấn tiêu sái, anh minh thần võ như vậy, hẳn cũng là người thương hoa tiếc ngọc đi, đối phó cô bé này, cần gì phải cần đánh đánh giết giết, ta cam đoan không bao lâu, cô ấy nhất định sẽ ngoan ngoãn đầu hàng dưới mị lực của ngài.” Ta biết cùng người ở thời đại này nói chuyện ngang tàng nói cái gì đều là đàn gảy tai trâu, tốt hơn hết là nịnh bợ hắn vài câu.
Lời hay ai cũng thích nghe, xem ra chiêu này vẫn hữu hiệu, Cáp Địch hơi do dự một chút, giống như muốn buông roi xuống.
Ta trong lòng thoáng thở dài nhẹ nhõm một hơi, ai ngờ chỉ nghe bá một tiếng, cổ tay của bản thân đã bị roi cuốn lấy.
“Nữ nhân, không bằng ngươi cũng theo ta trở về đi.” Hắn cười nhẹ nhìn ta. Không thể nào, người nam nhân này nhất định chưa từng được phụ nữ khen, cho nên nhất thời bị choáng đầu .
Ta cười khan nói:“Ta rất xấu ……”
“Vậy sao?” Hắn không nói hai lời, duỗi tay tới lấy cái khăn che mặt của ta, ta cũng không kịp chặn tay hắn.
“Đại ca, nhìn vóc người nữ nhân này chính là người quái dị, không nên lãng phí thời gian với loại này mặt hàng, hay là chúng ta hồi cung sớm đi.” Cáp Luân đột nhiên mở miệng nói, cố ý liếc ta một cái.
“Người quái dị?” Cáp Địch có vẻ rất có hứng thú, nói :“Ta đây hôm nay vẫn muốn xem một chút như thế nào là người quái dị!”
“Chờ đã, ca ca, nàng là khách của ta.” Âu Lai Diệp rốt cuộc cũng ra tay rồi, vạch trần thân phận của mình.
“Âu Lai Diệp, muội tại sao lại ở chỗ này!” Quả nhiên Cáp Địch đúng là lắp bắp kinh hãi, cũng nhìn ta một chút, nói :“Chẳng lẽ người này chính là người phụ nữ Đại Đường trong mà trong cung loan truyền đã cứu muội một mạng?”
Âu Lai Diệp gật gật đầu,“Ca ca, không nên làm khó nàng, nàng là của ta rất trọng yếu khách nhân.”
“Đại ca, thời gian không còn sớm, chúng ta cũng nên hồi cung, nếu không phụ vương phát hiện lại nói……” Cáp Luân cũng nói thêm một câu.
“Còn nữa ca ca, nếu như huynh nguyện ý, cứ đem cô gái kia giao cho ta trước, Hải Mạn Ny sẽ dạy dỗ tốt đứa bé này.” Âu Lai Diệp đề nghị làm lòng thoải mái hơn, cô bé kia có thể bớt chút nỗi khổ da thịt.
Cáp Địch gật gật đầu, lại dùng ánh mắt phức tạp liếc ta một cái, xoay người cùng Cáp Luân rời đi.
============================
Sau khi hồi cung, qua hai ngày, đột nhiên truyền đến tin tức Cáp Lí Phát hiện nay thoái vị, Vương triều Ba Tư trong nháy mắt đổi chủ, trong lịch sử ghi lại, đệ nhất vương trữ Cáp Địch đăng cơ là vua, trở thành Cáp Lí Phát thứ tư của Vương triều. Mặc dù mọi người đối với việc Cáp Lí Phát đột nhiên thoái vị mang theo hoài nghi, nhưng là không thể không tiếp nhận sự thật này.
Hắn vừa lên ngôi liền giải tán hậu cung của phụ vương, đưa hết ra thị trường nô lệ, phái người vơ vét rất nhiều tân mỹ nữ nhét vào hậu cung, so với phụ thân của hắn, càng lại chỉ có hơn chứ không kém. Nghe nói bởi vì số lượng quá nhiều, hắn không thể không nghĩ ra rất nhiều phương pháp cổ quái chọn người thị tẩm.
Vận mệnh của các phi tử cũng thật đáng buồn, trong nháy mắt từ mặc áo gấm, ăn cao lương từ Vương phi biến thành nô lệ, hắn thật đúng là tàn nhẫn.
Có lẽ là quan hệ với mỹ nữ không kể xiết, hắn đã hoàn toàn quên mất cô gái Hy Lạp mà hắn từng mua, tiểu cô nương cũng trở thành thị nữ thiếp thân của Âu Lai Diệp.
Bình thường khi ở trong cung ta sẽ không mang khăn che mặt, như vậy mỗi khi xuất nhập cung sẽ không gây chú ý, hơn nữa cũng phòng cát bụi. Mỗi đêm cùng Tiểu Đăng nói chuyện phiếm cũng đã thành thói quen, tuy nhiên đứa nhỏ này hình như đang gạt ta cái gì đó.
Sau khi Cáp Địch đăng cơ, hàng đêm đều mở tiệc ca múa, quan to hiển quý, hoàng thân quốc thích tụ tập trong cung, tiếng nhạc phiêu phù, vừa múa vừa hát, suốt ngày suốt đêm.
Âu Lai Diệp cùng Cáp Luân mặc dù tâm lý bất mãn, nhưng Cáp Lí Phát đã yêu cầu cũng không thể cự tuyệt. Buổi tối hôm nay cũng như vậy, bọn họ sớm đã bị Cáp Lí Phát phái người mời đi tiệc tối.
Ta chán nản đi dạo ở trong đình viện, đầu óc nghĩ tới chuyện của Âu Lai Diệp, nhiệm vụ này thật sự là có chút khó giải quyết, đến bây giờ còn chưa có đầu mối, hơn nữa ta cũng đoán không được đến cùng khi nào thì sự kiện kia mới xảy ra, đến cùng làm như thế nào ngăn cản? Hơn nữa nhìn Âu Lai Diệp bình thường cũng căn bản không có gì dị thường, giao dịch ma quỷ này đến cùng có tồn tại hay không? Ta trong lòng vừa động, không bằng thừa dịp đêm nay đêm dò xét, chỉ cần ta đủ cẩn thận, hẳn là sẽ không bị ma quỷ phát hiện đi.
“Âu Lai Diệp, nàng vẫn không muốn theo ta về Đại Đường sao?” Một thanh âm quen thuộc từ phía sau cây đào Kim nương rậm rạp truyền đến, nếu như ta không có nghe lầm, hình như là Dương Ly.
Ta lập tức dừng bước, nghiêng tai lắng nghe.
“Ta, ta không nghĩ sẽ rời khỏi Ba Cách Đạt……”
“Tại sao, nàng không muốn tới quốc gia của ta sao?”
“Ta muốn, nhưng là ta không nỡ rời nơi này.”
“Chúng ta còn có thể trở về , chỉ là rời đi một quãng thời gian.”
“Xin lỗi, Ly, ta thật sự không nỡ rời đi nơi này, không được.”
“Âu Lai Diệp, nàng…… Trong lòng nàng còn có ta sao?”
“Ly, ta lấy danh nghĩa Thánh chủ Alla thề, trái tim của ta vĩnh viễn chỉ có một mình chàng.”
“Tốt lắm, chúng ta đi dự yến hội đi, không nên đi chậm.” Ngữ khí của Dương Ly có chút bất đắc dĩ.
Nghe tiếng bước chân bọn họ đi xa, ta trong lòng càng thêm nghi hoặc, Âu Lai Diệp nàng không muốn đi Trung Quốc, chẳng lẽ chính là bởi vì sợ bí mật của mình bị phát hiện?
Nghĩ đi nghĩ lại, chớp mắt, chợt phát hiện chính mình cũng không biết đã bước tới cửa yến hội, vừa định rời đi, đột nhiên một tên nô lệ da đen kéo ta lại, nói:“Ngươi như thế nào còn ở nơi này, yến hội đã bắt đầu rồi.”
Đầu óc ta choáng váng, có chút mơ màng. Còn chưa có phục hồi tinh thần lại, đã bị hắn đẩy mạnh vào trong sảnh. Chân mất thăng bằng, bận giúp người bên cạnh, lúc này mới phát hiện, ở trong đại sảnh này tất cả đều là phụ nữ, ai cũng mặc trang phục xinh đẹp gợi cảm, như sắp chuẩn bị múa, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ hắc nô kia đem ta trở thành vũ cơ?
Ta nhìn ống quần trên người, không khỏi có chút hối hận, hôm nay tại sao hết lần này tới lần khác chọn một cái hoa lệ như vậy……
Muốn lui ra ngoài đã không có khả năng, đành che mặt lại, ai cũng không nhận ra ta, ta chỉ trốn ở sau lưng những phụ nữ này lung tung giãy dụa hai cái, một bên xoay xoay, một bên liếc mắt nhìn yến hội.
Đại điện tráng lệ tràn ngập một mảnh phục trang đẹp đẽ, nến Long Tiên Hương to lớn , đem đêm tối chiếu rọi thành ban ngày. Trong đại sảnh có cây dát vàng, những con chim dát vàng ròng và bạc nguyên chất, nhạc sĩ khảy những bài nhạc Ba Tư, trên bàn bày táo Damascus, đào Oman, Cốc Hoàng Qua sông Nile, chanh Ai Cập cùng xoài Lara, còn có các loại rượu và thức ăn ngon khác tô điểm.
Cáp Lí Phát Cáp Địch tân nhiệm đang ngồi ở trên bảo tọa, bên cạnh hắn có vài nữ nô vóc dáng đầy đặn, quần áo khêu gợi, dung mạo anh tuấn bởi vì quá độ tửu sắc mà có vẻ có chút tiều tụy, ngồi hai bên là các quan to, quý nhân của Ba Cách Đạt, ta liếc mắt một cái liền thấy được vợ chồng Âu Lai Diệp, còn có cái tên vương tử tự cao tự đại Cáp Luân.
Đột nhiên, Cáp Luân quay đầu nhìn lướt qua chỗ ta, ta lập tức cúi đầu, âm thầm cầu khẩn kết thúc nhanh một chút, để cho ta có thể sớm một chút trở về phòng.
Âm nhạc chấm dứt vừa, ta liền thở phào một hơi, cơn tức này còn chưa có tan biến, chỉ thấy những người phụ nữ bên cạnh đều tung khăn che mặt của chính mình, trong tích tắc, đầy trời đều là các khăn che mặt màu nhẹ bay múa, phiêu phiêu rơi trước mặt Cáp Địch.
“Ngươi tại sao lại không vứt!” Một nữ quan cung đình bên cạnh khẽ quát một tiếng, lột khăn che mặt của ta xuống, ném đi. Vậy mà lại vô tư rơi vào người Cáp Địch.
Hắn cười cười, thuận tay cầm lấy khăn che mặt của ta, nói :“Xem ra hôm nay Thánh chủ Alla đã vì ta lựa chọn. Cái khăn che mặt này của ai?”
“Bệ hạ, là của cô ta.” Bên cạnh ta cái kia nữ quan thanh âm lập tức hấp dẫn ánh mắt mọi người tập trung lại trên người của ta.
“Nhanh lên một chút cảm tạ Thánh chủ Alla, đây là vinh hạnh cỡ nào, hôm nay ngươi được bệ hạ thị tẩm.” Nữ kia quan nhìn ta mỉm cười.
Rầm! Ta nghe được trái tim mình nhanh chóng kết băng, có thể nghe âm thanh tan nát của băng trong tim.
Thị tẩm? Hẳn là đang đùa sao……
Chúa ơi, thì ra đây là tuyển nữ nhân thị tẩm……#Nguyệt, vy: số đúng nhọ cm nồi luôn =]]]
=============================
“Bệ hạ, Tiểu Ẩn nàng không phải là người trong hậu cung, nàng là khách của ta.” Âu Lai Diệp lập tức đứng dậy nói.
Hắn nghe được lời của nàng, đột nhiên đôi mắt sáng ngời, thấp giọng nói:“Chính là người phụ nữ ở chợ nô lệ lần nọ?” Hắn đứng dậy, chậm rãi hướng ta đi tới. Tiêu rồi, ta thấy lời nói của Âu Lai Diệp ngược lại còn làm cho hắn nhớ ra thì có.
Hắn dừng lại ở trước mặt ta, duỗi tay bắt lấy cằm của ta, giơ mặt của ta lên, nhìn kĩ một chút, nói:“Không tồi, ánh mắt này ta nhớ kỹ, quả nhiên là ngươi.”
Ta nhẹ nhàng nghiêng đầu, đem cằm tránh khỏi tay hắn, cười cười nói:“Bệ hạ, thật sự là xin lỗi, ta có thể cáo lui không?”
“Cáo lui?” Hắn nhanh chóng bắt lại cằm của ta,“Nhưng mà đêm nay ngươi còn phải thị tẩm.”
Đồ khốn, chớ chọc ta a, nhẫn nại là có mức độ nha. Ta trong lòng mắng hắn một trận, trên mặt vẫn duy trì tươi cười, dù sao hắn là quốc vương, trêu chọc hắn ta cũng không có lợi gì.
“Bệ hạ, Tiểu Ẩn cô ấy……” Âu Lai Diệp có chút gấp gáp, Dương Ly cũng tựa hồ muốn nói cái gì.
“Âu Lai Diệp, đây không phải là sự lựa chọn của ta, đây là Thánh chủ Alla lựa chọn, đêm nay bắt đầu, ta sẽ đem nàng vào hậu cung.” Hắn nói.
Âu Lai Diệp lo lắng nhìn Cáp Luân liếc mắt một cái, Cáp Luân trên mặt thần thái tự nhiên.
Chết hết đi, cái gì Thánh chủ lựa chọn, hoàn toàn là do ngươi háo sắc đang tìm cớ. Ta hít một hơi, lại một lần nữa né tránh tay hắn, đang muốn nói chuyện, đột nhiên Cáp Luân đứng lên, cất cao giọng nói:“Bệ hạ, thần đệ thỉnh cầu ngài tha thứ.”
“Tha thứ?” Cáp Địch khó hiểu nhìn đệ đệ một cái.
“Nữ nhân xấu xí này sợ rằng không có tư cách thị tẩm.” Cáp Luân liếc ta một cái nói.
“A?” trên mặt Cáp Địchlộ ra ánh mắt nghi hoặc.
“Thần đệ biết nàng không phải hậu cung, cho nên đã cùng nàng……” Hắn mặc dù còn chưa nói hết, nhưng vẻ mặt mập mờ cùng ánh mắt đã làm cho mọi người ngầm hiểu.
Khóe miệng ta co quắp, tên tự đại, tra nam này, đây là hại ta hay là giúp ta hả……
Cáp Địch suy tư một chút, đột nhiên cười lên ha hả, nói :“Nàng vốn cũng không phải nữ nhân của ta, nói cái gì tha thứ với không tha thứ. Cáp Luân đệ chính là huyết khí phương cương, ca ca cũng là sơ sót, như vậy đi, hôm nay dứt khoát sẽ đem nữ nhân này ban cho đệ.”
Gì, đem ta ban cho hắn?
“Đa tạ bệ hạ.” Cáp Luân không chút do dự tiếp nhận, xem thường ta, coi ta căn bản không đáng để ý tới.
Một màn kịch kì lạ cứ như vậy mà kết thúc, trong nháy mắt đã được trở thành quà tặng, đây không phải là tai họa bất ngờ sao.
“Tiểu Ẩn, đêm nay cô hãy chịu khó một chút, đến ở trong cung của Cáp Luân.” Ra khỏi yến hội, Âu Lai Diệp lập tức nói với ta.
“A, không làm vậy không được sao? Ta không nghĩ sẽ……” Ta chỉ cảm thấy muốn ngất xỉu thôi.
“Người quái dị, ngươi nghĩ rằng ta thích ngươi phải không, nếu không bởi vì tỷ tỷ, ta sẽ không giúp ngươi!” Cáp Luân nhíu mày nói.
“Con cú mèo, ta cũng không có nhờ ngươi giúp, tự ta cũng có thể giải quyết!” Ta trừng mắt liếc hắn một cái.
“Được rồi, đừng nói nữa.” Âu Lai Diệp nhíu nhíu mày nói:“Hiện tại nếu bệ hạ ra lệnh, chúng ta cũng không thể cãi lời, Tiểu Ẩn, cô cứ tạm thời ở cùng Cáp Luân một thời gian, chờ bệ hạ không nhớ rõ chuyện này, đến lúc đó nếu như cô về Đại Đường ta cũng sẽ phái người mang côi trở về.”
Dương Ly cũng gật gật đầu, nói:“Lúc này cũng chỉ có phương pháp này.”
“Được rồi, ta tạm thời ủy khuất một chút cũng được.” Ta bất đắc dĩ nói.
“Ủy khuất? Ta còn chưa kêu ủy khuất đây, đúng là sự trói buộc kì quái.”Cáp Luân lập tức tiếp lời nói.
Người nam nhân này, tại sao luôn dễ dàng như vậy để cho ta sinh ra xúc động — biển người xúc động.
Bên trong tẩm cung của Cáp Luân cũng xa hoa vô cùng, khắp nơi có thể thấy được hoa lệ thảm trải, trướng mạn cùng nhục đệm, nền của tẩm phòng do đá cẩm thạch làm thành, đồ dùng trong nhà phong cách cổ xưa tao nhã, phía trên khảm tơ vàng, bốn phía cửa sổ đều có màn che, Ở giữa là một chiếc giường khảm đầy đá cẩm thạch tuyết trắng , ngọc bích, ruby, phỉ thúy, trên tấm màn che phòng ngủ có treo 1 dây ngọc trai phía trên, đúng là nhà giàu mới nổi.
“Ta đã tới, làm phiền nói cho ta biết phòng của ta ở nơi nào?” Ta tức giận hỏi.
“Phòng của ngươi?” Hắn nhíu mày nói :“Đương nhiên ở chỗ này.”
“Cái gì! Ngươi đừng ép ta phải đánh ngươi!” Ta phản xạ có điều kiện lui về phía sau từng bước.
Hắn khẽ hừ nhẹ một tiếng nói :“Ta nói đối với người quái dị như ngươi căn bản không có hứng thú.” Hắn ngừng một chút, đè thấp thanh âm nói :“Đại ca luôn luôn đa nghi, nếu như chúng ta không ở cùng phòng, khó tránh khỏi khiến cho hắn hoài nghi, coi như là đùa giỡn một trận.”
“Biết rồi, cũng không biết đỡ hơn ngủ trên bậu cửa” Ta đánh giá phòng một chút, nói :“Chỉ có một cái giường?”
Hắn có chút buồn cười nhíu mày, nói:“Nói nhảm.”
“Ý của ngươi là……” Chỉ có một cái giường, không phải là muốn chung chăn gối chứ.
“Người quái dị như ngươi làm sao xứng cùng ta ngủ cùng nhau, đương nhiên ngươi ngủ dưới đất.” Hắn không chút lưu tình nói.
Ai nha, nam nhân này a, không biết thương hoa tiếc ngọc một chút nào.
“Ta cũng không quen cùng con cú mèo ngủ cùng nhau.” Ta buồn bực giữ nguyên áo nằm trên mặt đất, ngủ ở trên thảm mềm Ba Tư, cố gắng thoải mái.
Hắn duỗi tay lấy xuống khố Phỉ Hiệp trên đầu mình, một mái tóc dài màu nâu sẫm giống như thác nước đổ xuống, phát ra sáng lộng lẫy, gương mặt thản nhiên dưới ánh nến, như tượng điêu khắc hoàn mỹ, tuấn lãng phi phàm, người Ba Tư ngang bướng nhanh nhẹn dũng mãnh cùng người Hy Lạp tinh sảo ưu nhã, hoàn mỹ dung hợp ở trong khí chất của hắn, làm cho hắn tăng thêm vài phần thần bí.
“Nhìn cái gì mà nhìn, nửa đêm ngươi cũng đừng bò lên giường của ta.” Hắn bên môi câu dẫn ra một tia cười nhạo.
“Quỷ mới bò lên trên giường của ngươi!” Ta cả giận nói, tên tự cao tự đại, tự cho là có vài phần sắc đẹp là rất giỏi.
“Ôi, nói thật, ta còn thật có chút lo lắng ngươi sẽ trèo lên đây” Hắn thở dài một hơi.
“Có cho ta cũng không thèm con cú mèo như ngươi!” Ta trở mình, không thèm nhìn hắn, ngất, ta đã gặp nhiều nam nhân nhưng tên như thế này thì mới lần đầu.
Ta nghe thấy thanh âm hắn thổi tắt ánh nến, nằm ở trên giường, vừa mới chuẩn bị nhắm mắt lại, đột nhiên một bóng đen rơi vào trên người của ta, ta vừa sợ, ra là một tấm thảm mềm mại.
“Nếu ngươi ngã bệnh, tỷ tỷ sẽ lại trách tội ta.” Hắn lạnh lùng nói.
Ta kéo thảm, phủ ở trên người, hừ, ta mới không thèm nhận tình cảm cuả hắn!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét