Thứ Tư, 28 tháng 10, 2015

Chương 60 : Nghìn Lẻ Một Đêm

EDIT & BETA: VY VY- XÍCH NGUYỆT
Sau lần nằm mơ đó, ta không biết nó rốt cuộc là thật hay mơ, ta đã muốn không nghĩ nữa, Tình Minh và Bác Nhã nhất định đang ở thời không đó ngắm hoa uống rượu, đàm đạo về những lời nguuyền rủa kỳ quái chăng……
Suốt thời gian Phi Điểu hôn mê, nơi này dường như im lặng đến đáng sợ. Rốt cuộc là đến bao giờ ta mới có thể đến Minh Giới? Rốt cuộc đến khi nào thì, ta mới có thể chấm dứt hành chuyến trình dài vô tận này đây…… Vừa mới bắt đầu, cảm thấy vô cùng mới mẻ nhưng hết lần này tới lần khác chịu đựng sự đau khổ chia ly, trái tim ta đã tiêu tán không còn lại gì, trong lòng ta, đã bắt đầu nảy sinh sự chán ghét ……
Nhiệm vụ tiếp theo, có thể đừng để cho ta gặp phải một người quá hoàn hảo hay không (ý ở đây gặp soái ca ), có thể  xấu một chút , đáng giận một chút hay không , để cho ta không phải mang cảm giác tiếc nuối, sau khi hoàn thành nhiệm vụ có thể dứt khoát ra đi……
Ngày kế tiếp cũng không thấy có người ủy thác đến.
Ngày không có nhiệm vụ, ta ngoại trừ ở quán trà giúp đỡ, chính là  ở nhà xem tivi, gần đây tivi có chiếu một bộ phim điện ảnh về Âm Dương Sư, vừa thấy, ta liền nhanh tay chuyển kênh.
Ta xem liếc nhìn Tư Âm một cái, người hình như đang tập trung xem tạp chí trong tay.
“Sư phụ, có vẻ người cất giấu rất nhiều bí mật nga.” Ta ôm gối ngồi ở một góc sô pha bỗng nhiên thấp giọng nói.
Tư Âm nhíu mày từ chối cho ý kiến , tiếp tục đọc  tạp chí trong tay
Sư phụ càng ngày càng khó hiểu như vậy, lòng ta  lại càng  hoang mang, chỉ muốn chuốc say người, làm người nói ra tất cả bí mật.
“Sư phụ, có phải nếu có thể thu thập hết tất cả nước mắt, thì chúng ta sẽ biết rõ hết sự thật phía sau hay không?”
Tư âm ngừng một chút, nói:” Con tưởng như vậy có thể biết rõ chân tướng sao?”
Ta gật gật đầu, nói:“Con nghĩ, con thật sự rất muốn biết tại sao con lại phải hoàn thành những nhiệm vụ đó, vì sao nhiệm vụ nào cũng có liên quan đến nhưng nhân vật lừng lẫy trong lịch sử, bắt đầu từ Doanh Chính, mãi cho đến Tình Minh, con càng ngày càng cảm thấy đây không phải là sự trùng hợp , sư phụ, người nói bọn họ có thể có mối quan hệ đặc biệt nào đó với chúng ta hay không?”
Tay Tư Âm khẽ run lên, trên mặt lóe lên thần sắc kì dị, Tư Âm đóng tạp chí lại, nhìn ta nói:“Tiểu Ẩn con suy nghĩ nhiều quá rồi đó.”
“Nhưng mà sư phụ……” Ta còn tính nói vài câu,đã bị người ngắt lời, “Cũng trễ rồi,tắt tivi ngủ sớm đi.”
“Không cần, con còn muốn xem phim kinh dị lúc nửa đêm. Một năm rồi con không được xem tivi.” Ta tiện tay cầm lấy điều khiển từ xa bấm loạn một trận.
“Một năm? Thời gian ở đây chỉ mới có hơn ba tuần thôi mà.” Người thản nhiên nói, chuẩn bị đứng dậy trở về phòng.
“Ách — sư phụ, người muốn ngủ sao?”
“Ta trở về phòng xem giấy tờ một chút rồi mới ngủ.”
“Kia, sư phụ ở trong này xem đi, nơi này ánh sáng rất tốt.” Ta lôi kéo ống tay áo Tư Âm nói.
 Mắt người bỗng nhiên hiện lên  ý cười lạnh nhạt, nói:“ Có phải sợ xem một mình không.” (@Nguyệt: đang tưởng tượng cái mẹt TA lúc nói câu này chắc “troll” lắm đây =]]] )
“A, con, làm gì có chuyện đó .” Ta cười gượng hai tiếng, Tư Âm đúng là hiểu ta.
Người  nhìn ta một hồi, lại ngồi xuống, mở tạp chí.
Ta thở dài nhẹ nhõm một hơi, tập trung tinh thần xem phim điện ảnh đêm khuya . Cũng không biết trải qua bao lâu, ta chỉ mới ngáp có vài cái mà phim đã hết từ lúc nào , muốn gọi Tư Âm đi ngủ, vừa quay đầu, phát hiện người đã tựa đầu vào sô pha ngủ từ lúc nào, tạp chí cũng trượt xuống sàn nhà.
Lần đầu tiên ta nhìn thấy Tư Âm ngủ, trong ánh sáng mờ ảo từ tivi ,ta thấy lông mi của người thật dài, rũ xuống tạo thành bóng ma nhàn nhạt dưới mắt, giống như con bướm phe phẩy ở cành cây , đôi môi mỏng khẽ mím, tạo thành một độ cong hoàn mĩ. (@Nguyệt: đây không phải là đang miêu tả nam nhân bà con ơi!! gato chết mất TvT )
Khuôn mặt này nhìn thế nào cũng chỉ hai mươi mấy tuổi, mười mấy năm qua, cho tới bây giờ chưa từng thay đổi, sư phụ rốt cuộc là người thế nào? Rốt cuộc người cất dấu cái bí mật gì?
Ngọn đèn chiếu vào Tư Âm, cả người hắn tựa hồ bao phủ một tầng thiển vàng nhu hòa hào quang, kia tuấn mĩ đến mức giống như một vị thần, hoàn toàn không giống như nhân loại bình thường .
====================================
Sáng sớm hôm sau, ta  rời khỏi giường từ sớm, đẩy cửa sổ ra, nhìn ra bên ngoài, không biết từ lúc nào, ở đây đã bắt đầu vào thu, một mùi hương ngọt ngào của hoa quế theo gió bay tới, ta hít một hơi thật sâu, tâm tình dường như cũng tốt lên rất nhiều.
Hôm nay người ủy thác đến rất sớm.
Vừa nhìn cô ấy, ta thoáng  kinh hãi, cô ấy trông rất trẻ tuổi ,nhưng lại trang điểm lòe loẹt, che đi mất dung nhan xinh đẹp vốn có, khi cô ấy mỉm cười , ta tựa hồ cảm thấy trên mặt cô ấy từng lớp phấn đang rơi xuống, cô gái này, làm sao có thể trang điểm đậm như vậy ?
Nữ nhân đều ngốc giống nhau,thời điểm cô ấy nhìn thấy Tư Âm cũng ngây ngốc một hồi, khẩn trương ngay cả nói cũng không trôi chảy.
“Nếu đến nơi này, đều là do nhân duyên , đừng khẩn trương, nói đi.” Ta cười với cô ấy nói.
Cô gật gật đầu,“Tôi, tôi là Hàn Lê, không biết vì sao, từ lúc nhỏ tôi đã thích trang điểm, hơn nữa mỗi lần trang điểm phải mất hàng giờ, nếu không trang điểm tôi sẽ không ra ngoài, ngay cả ngủ tôi cũng phải trang điểm thật đậm.”
“Chuyện này giống như một loại bệnh……” Ta cúi đầu nói.
“Đúng vậy, tôi cũng đi khám rồi, bác sĩ nói tôi mắc phải hội chứng “nghiện trang điểm”, nhưng  nhiều năm qua, tôi uống rất nhiều thuốc, chẳng những không có khởi sắc, ngược lại càng ngày càng nặng thêm , tôi từng hẹn hò với nhiều người , ai cũng không chịu nổi chứng bệnh này của tôi mà chia tay , tôi, tôi thật sự rất đau khổ, tôi không có cách nào ngừng việc trang điểm lại được, lúc không trang điểm ,tôi có cảm giác rằng ai cũng nói tôi xấu xí, tôi không thể chịu được…… Giúp giúp tôi, làm ơn giúp tôi……” Nàng vội vàng khẩn cầu .
“Kiếp trước chi hậu, kiếp sau chi quả*, hãy để ta xem căn nguyên kiếp trước của cô.” Tư Âm nói xong vươn tay ra chỉ, nhẹ nhàng chạm vào cái trán của cô.
(*) Kiếp trước gây ra, kiếp này phải gánh chịu.
Một luồng sáng trắng xuất hiện giữa mi tâm ,trên trán cô ấy xuất hiện một dòng văn tự lằn ngoằn như giun, không đợi ta nhìn kĩ, Tư Âm đã thu hồi tay lại.
“Rất lâu trước kia , cô là công chúa Ả Rập, tuy rằng có được thân phận hiển hách,nhưng lại có  gương mặt xấu xí,vì muốn có được người nam nhân cô yêu mến, cô cùng ma quỷ làm giao dịch, cho nên cô có được dung mạo xinh đẹp, nhưng đêm đêm cô phải trả giá đắt, viễn vĩnh rơi vào cảnh thống khổ không thể tưởng tượng được, mỗi đêm ma quỷ phải nung chảy cô, hết lần này đến lần khác nung chảy cô để luyện chú ,trong một lần luyện chú ,bí mật này rốt cục khiến cho phu quân của cô nảy sinh lòng nghi ngờ, hắn hiểu lầm cô cùng người khác tư thông,nên giết cô, sau đó tự sát, về sau tuy rằng cô không ngừng đầu thai chuyển thế,  nhưng nội tâm cảm thấy tự ti còn chưa biến mất. Chuyện này, cô đã hiểu rõ chưa?”
Cô lẳng lăng ngồi đó, nửa ngày cũng chưa khôi phục tinh thần.
“Nhưng mà không cần lo lắng, cô đã ủy thác cho chúng ta, chúng ta sẽ thay cô giải quyết.” Tư Âm ý bảo ta tiễn khách.
“Cùng ma quỷ làm giao dịch……” Cô lẩm bẩm nói, hai mắt một mảnh mờ mịt.
“Đến lúc đó cô tự nhiên thông suốt ý của ta.”
“Tôi, cám ơn……” Cô cúi đầu đi khỏi cửa.
“Cô ấy vừa ra khỏi cửa liền quên hết tất cả những chuyện vừa rồi, bằng không thật đúng là khủng bố.” Ta lắc lắc đầu nói,” Tâm trạng tự ti  thật đáng sợ. May mắn hiện tại không có loại ma quỷ như vậy .”
“Không có?” khóe miệng Tư Âm khẽ nhếch,“Chỉ là ma quỷ thay đổi phương thức mà thôi.”
“Thay đổi phương thức?”
“Có nghĩa chúng ta sẽ không thấy được giao dịch của ma quỷ.”
“Sư phụ, con không hiểu.”
“Chỉ cần dục vọng của con người còn tồn tại, ma quỷ sẽ không bao giờ biến mất.”
Tư Âm vỗ nhẹ ta một chút, nói:“Đừng nghĩ nhiều, địa điểm lần này là Baghdad ( Ba Cách Đạt) công nguyên năm 785, vị công chúa này tên gọi là Âu Lai Diệp, là con gái của Abbasid Caliph Mahdi** của vương triều Abbasid ( A Bạt Tư )*** .”
Khi làm truyện này boss đối chiếu giữa ba bản: raw- convert- bản edit chưa hoàn chỉnh của editor. Trong convert ghi (**) là Halipha Mã Lực Địch: Halipha ở đây nghĩa vua đạo Hồi – lãnh tụ hợp nhất chính giáo của các nước theo đạo Hồi.
=> Nghĩ tới nghĩ lui phần này để tên Hán Việt hết đi, để phiên âm tiếng Anh khó nhớ muốn chết mà đọc muốn lẹo lưỡi =.=
(**)Nhà Abbasid (tiếng Ả Rập: الخلافة العباسية / ALA-LC:al-Khilāfah al-‘Abbāsīyyah) trong tiếng Việt còn được gọi là nước Đại Thực theo cách gọi của người Trung Quốc (大食) là triều đại Hồi giáo thứ ba của người Ả Rập. Nó được cai trị bởi các vị khalip của nhà Abbasid, những người đã xây dựng kinh đô của họ ở Baghdad sau khi lật đổ chính quyền nhà Omeyyad trên tất cả các vùng đất của người Ả Rập chỉ trừ có vùng Al-Andalus ở Tây Âu.
“ Vương triều A Bạt Tư?” Ta sửng sốt,“Chẳng lẽ là thời đại lưu truyền câu chuyện Ngàn Lẻ Một Đêm ( tên Tiếng Anh là Abrabian Night, ai chưa đọc thì tra GG nha )?”
Tư Âm gật gật đầu.
Vương triều A Bạt Tư, là thời kì cường thịnh nhất của đế quốc Ả Rập?  A Bạt Tư cũng là giai đoạn lịch sử huy hoàng nhất của Ả Rập, nằm bên bờ Lưỡng Hà 喥喥 (cho phép boss lược bớt 1 đoạn trong đoạn văn này- vì không hiểu nó nói gì hết trơn TvT ,toàn là kí tự- trong đó đại khái là tác giả giải thích văn hóa lịch sử của giai đoạn này, nhưng không ảnh hưởng đến nội dung truyện, chừng nào hiểu sẽ bổ sung sau). Giai đoạn phồn hoa thịnh thế ấy chỉ tồn tại đến năm 1258, sau đó bị Húc Liệt Ngột ( Hulagu) cháu của Thành Cát Tư Hãn**** san bằng và đặt dấu chấm hết.
(****)Thành Cát Tư Hãn (tên Mông Cổ: Chinghis Khan; IPA[tʃiŋɡɪs xaːŋ]phiên âm Hán: 成吉思汗;1162[1]1227) là một Khả hãn Mông Cổ và là người sáng lập ra Đế quốc Mông Cổ sau khi hợp nhất cácbộ lạc độc lập ở vùng đông bắc châu Á năm 1206. Là một nhàlãnh đạo lỗi lạc và quan trọng của lịch sử thế giới, ông được người Mông Cổ dành cho sự tôn trọng cao nhất, như là một vị lãnh đạo đã loại bỏ hàng thế kỷ của các cuộc giao tranh, mang lại sự ổn định về chính trị và kinh tế cho khu vực Á-Âu trong lãnh thổ của ông, mặc dù đã gây ra những tổn thất to lớn đối với những người chống lại ông. Cháu nội của ông và là người kế tục sau này, Khả hãnHốt Tất Liệt đã thiết lập ra triều đại nhà Nguyên của Trung Quốc. Tháng 10 năm Chí Nguyên thứ 3 (1266), Hốt Tất Liệt đã truy tôn Thành Cát Tư Hãn miếu hiệu là Thái Tổ, nên ông còn được gọi là Nguyên Thái TổThụy hiệu khi đó truy tôn là Thánh Vũ Hoàng đế. Tới năm Chí Đại thứ 2 (1309), Nguyên Vũ Tông Hải Sơn gia thụy thành Pháp Thiên Khải Vận. Từ đó thụy hiệu của ông trở thành Pháp Thiên Khải Vận Thánh Vũ Hoàng đế.
Có rất nhiều nhân vật nổi tiếng được cho là hậu duệ của Thành Cát Tư Hãn, là những kẻ đi xâm chiếm nhiều đất đai về tay mình như Timur Lenk, kẻ chinh phục dân Thổ Nhĩ KỳBabur, người sáng lập ra đế quốc Mogul trong lịch sử Ấn Độ. Những hậu duệ khác của Thành Cát Tư Hãn còn tiếp tục cai trị Mông Cổ đến thế kỷ 17 cho đến khi nó bị người Trung Quốcthống trị lại.
“Nhưng mà sư phụ,con ngăn cản ma quỷ cùng cô ấy giao dịch, không phải là ngăn cản số kiếp yểu mệnh của cô ấy hay sao?”
“Ma quỷ kia chính là quỷ vương Sở La Môn (Solomo) một trong những thủ hạ của 72 Trụ Ma Vương, muốn ngăn cản  giao dịch này chỉ sợ không phải chuyện dễ dàng.”
Bảy mươi hai Trụ Ma Vương? Sở La Môn có phải là ma vương thống trị Israel (Sắc Liệt Quốc ) vào thế kỷ thứ 10 trước Công Nguyên đó hay sao, truyền thuyết kể rằng khi hắn xây dựng Kiến Thần Điện, Thiên Chúa đã sai Tổng Lãnh Thiên Thần năm cánh sáu vòng ( Đọc thêm bài viết về phân chia cấp độ Thiên Thần nếu muốn hiểu rõ hơn) trao cho hắn quyền sai khiến Ma Vương, chính là Sở La Môn và bảy mươi hai  Trụ Ma Vương.
Bảy mươi hai Trụ Ma Vương này bao gồm bảy Đọa Thiên Sứ lừng danh, Lucifer- đại diện cho sự kiêu ngạo, Mã Mông-đại biểu tham lam ,Tát Đán-đại biểu phẫn nộ , A Tư Mông Đế Tư -đại biểu dục vọng, Bố Lỗ Tái Bố Nhĩ -đại biểu ăn uống quá độ, Liệt Vệ Đán-đại biểu ghen tị và Bối Nhĩ Phí Qua- đại biểu sự lười biếng.
( Tên tiếng Anh lần lượt là: Lucifer, Mamun, Satan, Asmodeus,Bố Lỗ Tái Bố Nhĩ- tìm ko ra tên TA nên bó tay, Gleevec denier, Beierfeige.)
“Nhưng là sư phụ, Sở La Môn , không phải là người thuộc thế kỷ thứ 10 trước Công Nguyên sao? Làm sao có thể xuất hiện ở thời đại mà con tới?” Ta hoang mang hỏi.
“Linh thể Sở La Môn   vẫn chưa tiêu vong, thủ hạ của hắn vẫn ngày đêm vì hắn mà làm việc.”
“Hiểu rồi, con sẽ ngăn cản công chúa và phu quân của cô ấy chết à?”
“Tiểu Ẩn, nhiệm vụ lần này không chỉ ngăn cản bọn họ chết, là trọng yếu hơn là diệt trừ sự tự ti của cô ấy.”
“Tiêu trừ sự tự ti?” Ta khó hiểu hỏi,“Con nên làm như thế nào.”
“Vậy phải hỏi chính con .” Tư Âm liếc ta một cái.
“Sư phụ, con cảm thấy nhiệm vụ lần này giống như có vẻ khó quá, cứu người thực dễ dàng, nhưng là thay đổi nội tâm con người, chỉ sợ không phải đơn giản.” Ta do dự nói.
“Con có thể .” Trong mắt Tư Âm hiện lên  ý cười thản nhiên.
“Được rồi, vì Phi Điểu, con cũng muốn thử xem, bất quá sư phụ.” Ta chần chờ một chút, nói:“Người  trăm ngàn lần đừng đem con tới sai chỗ nửa , Trung Quốc thì còn được, nhưng Ả Rập con không biết đường đâu.”
“Dù có nhầm chỗ con không phải là có biện pháp sao?”
“A……” Ta trong đầu vòng vo một chút, khi đó Trung Quốc đúng là Đường triều thịnh thế, vương triều A Bạt Tư cờ xí đa số màu đen, cho nên sách Trung Quốc gọi nơi này là Đại Thực. Xa gì đâu. 
“Sư phụ,sư phụ tha cho con đi.” Ta bất đắc dĩ lên tiếng.
Tư Âm nhìn ta, trong mắt kia có ý cười thản nhiên tựa hồ còn hỗn loạn, không thể nhìn ra cảm xúc của người.
“Nhớ kỹ, trăm ngàn lần không nên đi trêu chọc Sở La Môn .”
“Đã biết, sư phụ, bảy mươi hai Ma Vương, con đâu có bản lãnh đối đầu với họ.” Ta cười khan vài tiếng, ta mới sẽ  không biết lượng sức, dù là một Ma Vương ta không dám trêu vào đâu.
“Tính con sư phụ quá rõ, chỉ sợ  con nóng nảy lại không biết làm ra cái gì.”
“Sư phụ, con biết nặng nhẹ mà, người yên tâm đi.”
======================================
Sau khi tạm biệt Phi Điểu, ta  xuất phát.
Vương quốc Ả Rập cổ đại xa xôi, có giống trong sách miêu tả không, có hoàng cung kim bích huy hoàng ,  chợ phồn hoa,  vũ nữ kiều mỵ, tràn ngập quốc gia thần bí này không……
Lúc này đây, lại gặp được nhân vật như thế nào đây?
Khi ta vừa tỉnh , chỉ cảm thấy cát vàng nóng rực bao vây ta, vừa mở to mắt, lập tức bị cát bụi tràn vào hai mắt, cuồng phong thổi tới khiến ta không đứng dậy nổi, trong lòng ta thầm kêu không tốt, thật vất vả mở hai mắt, nhất thời ta không biết mình đang ở đâu.
Trước mắt làm gì có thành Ba Cách Đạt phồn hoa nào? Phân biệt chính là một mảnh sa mạc mênh mông vô bờ, xa xa cồn cát liên miên phập phồng, vô chỉ vô cảnh, cát vàng bay đầy trời , hạt cát không chút khách khí bay vào miệng, chui vào cổ họng ta, thổi qua làn da lại thấy đau vô cùng .
Tư Âm ngu ngốc! Đem ta đến chỗ quái quỷ gì vậy ! Ta phẫn nộ ở trong lòng mắng mấy lần, đã thấy bão cát càng lúc càng lớn,chỉ còn cách bày kết giới, tạm thời chắn một trận.
Vừa mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, bỗng nhiên loáng thoáng nghe thấy trong tiếng gió có giọng nữ nhân chẳng lẽ là thương nhân? Chần chờ một chút, bỗng nhiên thấy cách đó không xa có thân ảnh hồng sắc giục ngựa  chạy tới.
“Khoái thượng mã!” Một giọng nói thanh thúy mềm mại truyền vào  trong tai của ta, xuyên thấu qua cát bụi cuồn cuộn , ta nhìn thấy một hồng y nữ tử, có vẻ trẻ tuổi.
Ta vừa muốn trả lời, bỗng nhiên chỉ cảm thấy dưới chân hạt cát buông lỏng, hạt cát bên người như dòng nước trôi tuột xuống, dường như muốn vùi ta xuống dưới, tốc độ cực nhanh làm cho người ta khó có thể tưởng tượng, không đợi ta phản ứng lại, trong nháy mắt đã bị cuốn vào hố cát.
Cũng không biết trải qua bao lâu, ta bắt đầu khôi phục ý thức, chỉ cảm thấy ngực khó chịu, yết hầu ngứa ,“Khụ khụ!” Chính mình phát ra một trận ho khan kịch liệt đem ta hoàn toàn bừng tỉnh.
Ta chậm rãi mở to mắt, trước mắt một mảnh tối đen . Chuyện này rốt cuộc là  làm sao? ta lẽ ra nên táng thân trong biển cát rồi chứ? Nhưng là cảm giác lại không giống, vẫn là liên lạc Tư Âm đi.
Ta niệm hai câu chú văn, trên tay vòng thủy tinh  bắt đầu phát sáng, đem chung quanh chiếu giống như ban ngày, ta liếc mắt một cái liền thấy hồng y nữ tử nằm kế bên, nàng là muốn cứu ta, cho nên cũng cùng nhau bị cuốn xuống dưới sao?
Ta ngừng niệm chú, cúi người xuống, áp lỗ tai tựa vào ngực nàng ,tốt quá, còn thở. Ta ngẩng đầu lên nhìn kỹ  nữ tử đang hôn mê, nàng tuy rằng mang khăn che mặt, nhưng nhìn qua có vẻ tuổi trẻ, hơn nữa hẳn là nữ nhân xinh đẹp.
Ta lại nhìn nhìn bốn phía, rõ ràng phát hiện nơi này là một huyệt động, cũng không lớn, trong  góc có một đống dụng cụ cũ nát .
Đáy sa mạc sao lại có huyệt động? Ta không khỏi kinh hãi,nhưng rất mau bình tĩnh trở lại, xem ra cũng không cần nhờ Tư Âm , chỉ cần dùng thuật Chui Sa  là có thể đi ra ngoài đi.
Nhưng mà không biết hiện tại bên ngoài bão cát có yếu bớt không , vẫn là tạm thời ở trong này một hồi đã, hy vọng nữ nhân này nhanh tỉnh lại.
Ta nhìn lướt qua góc chứa dụng cụ, trong đó có một ngọn đèn bằng đồng, ta không khỏi âm thầm cười, thật đúng là giống thần đèn Aladin trong truyện Nghìn Lẻ Một Đêm nha. Nhất thời tò mò, ta nhặt ngọn đèn lên, thuận tay lau.
“Phác!” một làn sương khói  màu trắng nhiễm nhiễm dâng lên, ta bị hoảng sợ, quăng mạnh cây đèn, không thể nào? 
Màu trắng sương khói càng ngày càng đậm, thế nhưng dần dần biến ảo thành một  hình người, ta trợn mắt há hốc mồm nhìn sự việc trước mắt, chuyện này, không thể nào, sẽ không thực sự là thần đèn Aladin đi?
“Chủ nhân, là ngài  thả ta ra sao?”
“Chủ nhân……?”

 Miệng đã sớm trở thành hình chữ “o” ,ta nháy mắt liên tục nhìn chằm chằm người trước mắt  này là  Thần hay Yêu?

Chương 59 : Anh Hoa Lạc Vũ

10849073_697533033689901_7400468611951215275_oEDIT & BETA: VY VY- NGUYỆT
Sau hết thảy đều thuận lợi, chúng ta lại về Đông Cung, Văn Xa Phi không hề điên,Hữu cơ bởi vì có thế lực vững chắc phía sau, nên cả Hoàng Thượng cũng không xử tội nàng, chỉ là phế đi nàng, đem nàng trục xuất khỏi cung.
Tất cả mọi việc, đều giải quyết xong …… Nhiệm vụ, thuận lợi hoàn thành ……
Ngày ly biệt…… cũng đến rồi…… 
Nói thật lúc này……
Khi ta nói ta sắp đi khỏi đây, phản ứng của Bảo Hiến và Tình Minh đúng như ta dự đoán, bọn họ đều khá bình tĩnh..
“Kỳ thật, ta đã sớm hoài nghi thân phận của cô.” Bảo Hiến cười cười.
“Cái gì? Ngươi hoài nghi khi nào” Ta chấn động.
“Lần trước đụng độ Bách Quỷ Dạ Hành, một nữ hài tử bình thường làm sao có thể  biết đó là Phát Quỷ một cách tường tận như vậy.”
“Thực xin lỗi, ta luôn luôn lừa các ngươi.” Ta ngoài nói xin lỗi, cũng không biết nên nói cái gì.
“Vậy là cô chuẩn bị về thời hiện đại của cô sao?” Bảo Hiến thất kinh hỏi. Có lẽ là do mối liên hệ giữa các Âm Dương Sư, đã thấy qua nhiều chuyện kì quái, cho nên bọn họ vẫn nghe lời giải thích của ta.
“– Đúng vậy” Chuyện ngày hôm nay thật sự khó mà mở miệng .
Ta nhìn Tình Minh một cái, hắn vẫn mang vẻ mặt trầm tĩnh như trước, không nói gì cả.
Bầu trời, bỗng nhiên đổ tuyết, lả tả bay xuống. Ta ngắm nhìn bông tuyết mịn, trong lòng vô cùng hỗn loạn, không ngờ, đã ở thời đại này lâu như vậy……
“Ta nghĩ, ta nên đi rồi……” Ta bỗng nhiên phát hiện hôm nay nói điều gì cũng đều thật khó khăn.
“Tuyết mịn bay lượn, hội tụ trong không trung một cách khó khăn, bông tuyết vỡ tan. Nếu như vậy, chúng ta cũng không thể cản trở ngươi.” Bảo Hiến đứng dậy, trong mắt thoáng qua một tia mất mát,lập tức khôi phục vẻ mặt tươi cười, thấp giọng nói:“Nói thật, ta thực thích cô em gái này đó.”
“Ta cũng muốn có một ca ca tốt như ngươi vậy.” Ta nhìn hắn bật thốt lên nói.
Hắn nhìn chằm chằm ta, ánh mắt lộ ra một tia phức tạp, bỗng nhiên khóe miệng giương lên,dùng quạt gõ thật mạnh vào đầu ta một cái.
“A, đau quá, sao ngươi ra tay nặng như vậy !” Ta nhanh chóng  xoa đầu, thật là ta sắp phải đi rồi, mà hắn còn không quên ăn hiếp ta.
“Như vậy cô mới không quên người ca ca này a. Nga ha ha a.” Hắn cười đi tới cửa, lại ngừng lại. Thấp giọng nói:“Sa La, bảo trọng .”
Hắn đi ra khỏi cửa, ta giống như nghe thấy hắn than nhẹ một tiếng.
Trong phòng chỉ còn lại ta với Tình Minh, bốn phía im lặng làm cho người ta hít thở không thông, ta chỉ nghe thấy tiếng tim đập của chính mình.
“Tình Minh, ta……”
“Cùng ta ngắm cho xong trận tuyết này.” Tình Minh bỗng nhiên cắt ngang lời nói của ta.
“Cái gì?” Ta khó hiểu nhìn hắn liếc mắt một cái.
Hắn bỗng nhiên nở nụ cười với ta, sóng mắt kia lưu chuyển trong nháy mắt, giữa hai đầu chân mày vô cùng mờ mịt như sương chiều buổi hoàng hôn, đúng là anh hoa lạc vũ*,đẹp tuyệt lệ, lại không hề có dấu vết thương cảm, tràn ngập tự do.
(*) hoa anh đào rơi trong mưa.
Hắn đứng dậy, vươn tay về phía ta,“Đến đây.” âm thanh của hắn giống như băng tuyết trong suốt.
Ta mỉm cười gật gật đầu, nhẹ nhàng cầm tay hắn, hắn kéo tay ta đi trên hành lang gấp khúc trước phòng.
“Lạnh không?” Hắn nắm chặt tay của ta.
Ta lắc lắc đầu, tay của Tình Minh thật ấm áp, bị cái loại cảm giác ấm áp này vây quanh, làm cho người ta xúc động muốn khóc……
“Năm nay tuyết đầu mùa đến thật sớm.” Hắn ngắm nhìn tuyết bay, thấp giọng nói.
“Ân, chắc là vì tiễn ta đi.” Ta vừa nói xong, liền cảm thấy tay Tình Minh nắm tay ta  ngày càng chặt.
Tuyết bay đầy trời, thỉnh thoảng có bông tuyết rơi vào hành lang gấp khúc, tuyết rơi trên mặt ta lập tức hóa thành bọt nước. Ta cùng hắn, không ai nói gì nữa, chỉ lẳng lặng ngắm tuyết rơi.
Ta nghiêng đầu nhìn Tình Minh, vẻ mặt hắn bình tĩnh, khẽ mím môi. Tình Minh hiện tại đang suy nghĩ cái gì? Hắn thật giống như chân trời, giống như một rừng trúc, sự tồn tại của hắn, vĩnh viễn không có cách nào chạm tới.
Tương lai hắn, sẽ có một người nắm tay cùng hắn ngắm tuyết sao? Ai, có khả năng chạm tay vào áng mây trôi, trận gió mát này.
Nghĩ đến đây, ta cảm thấy vô cùng mất mát……
Tuyết, bắt đầu rơi ít dần, trận tuyết này, tựa hồ sẽ kết thúc, vì sao không thể rơi  lâu một chút? Bất luận là, thời gian có kéo dài bao lâu thì cũng sẽ có lúc kết thúc.
“Tình Minh, còn nhớ rõ lời nói của ta không.” Ta nhịn không được đánh vỡ giây phút yên lặng,“Ngươi nhất định trở thành  Âm Dương Sư giỏi nhất. Tương lai ngươi  có thể hô phong hoán vũ nha.”
“Hô phong hoán vũ……” Hắn cúi đầu lập lại một lần,“Nếu có thể, ta chỉ hy vọng có thể làm cho trận  tuyết này mãi mãi rơi.”
Cái cảm giác muốn khóc này, lại xuất hiện trong lòng ta.
Ta nắm chặt tay hắn, hắn cũng dùng hết toàn lực nắm tay của ta, tay của từng đốt ngón tay của ta bắt đầu nhức nhối.
Vài bông tuyết thưa thớt rơi xuống, đúng lúc lại rơi trên gương mặt ta, tan chảy thành bọt nước hòa lẫn vào trong nước mắt, thi nhau chảy xuống.
“Sa La?” Hắn cúi đầu gọi ta một tiếng.
“Bông tuyết rơi trên mặt ta .” Ta cười nói.
Hắn cười cười, chậm rãi buông lỏng tay của ta, nhanh tay thay ta lau đi bọt nước, thấp giọng nói:“Sa La, ngươi vẫn là — phải đi sao?”
Ta gật gật đầu, khóe miệng gương lên một độ cong, Tình Minh, ta muốn cười với ngươi nói — Tạm biệt.
Lại một lần nữa kêu gọi Tư Âm, nhìn dây xích thủy tinh trong tay phát ra ánh sáng lóa mắt, ta ngẩng đầu, nhìn Tình Minh mỉm cười,
“Tử Hoàn, phải bảo trọng nga.”
“Đã nói là không được gọi cái tên kia .”
“Nhưng là thực đáng yêu .”
“Sa La, ngươi thật đúng là……”
Tình minh bỗng nhiên nghĩ tới cái gì đó, đến gần rồi nắm lấy tóc ta, nhẹ nhàng kéo xuống.
“Làm cái gì vậy?” Ta khó hiểu hỏi.
Mắt hắn xuất hiện một tia hồ ly giảo hoạt, nhẹ giọng nói:“Nguyền rủa.”
“Tình Minh, ngươi sẽ không ghi hận trong lòng, hạ lời nguyền rủa độc ác gì với ta chứ?”
“Ý kiến hay đó.”
“Tình Minh……” Ta bất đắc dĩ nở nụ cười, dù sao hắn cũng sẽ không hại ta.
Lời muốn nói còn rất nhiều, nhưng ánh sáng từ vòng thủy tinh đã bao phủ toàn thân ta, sự nóng quen thuộc này, nghĩ đến việc sắp ra đi, ta không thể nào cười nổi, cười nói từ biệt, thật sự không phải là chuyện dễ dàng .
“Sa La……” Trong không gian ta nghe được  âm thanh mất mát của Tình Minh , giương mắt nhìn lên, tuyết, không biết khi nào lại rơi xuống,tuyết bay tán loạn quanh người, đan xen trong không gian, bông tuyết kia  dừng ở đầu vai của chính mình, ống tay áo, tươi cười sớm biến mất, chỉ còn lại vẻ mặt buồn bã.
Thì ra ta không thể nào cười và nói lời tạm biệt với ngươi…… Không chỉ là ta đâu……
=============================
Lại một lần nữa, về tới chỗ ngồi quen thuộc này, quán trà Tiền Kiếp Kim Sinh.
“Tiểu Ẩn, tỉnh tỉnh.” Giọng nói của Tư Âm  nhu hòa thần kỳ , ta không thể tin được mở mắt, cúi đầu kêu:“Sư phụ.”
“Con, có khỏe không?” Tư Âm nhẹ nhàng nâng ta dậy .
Ta gật đầu , nở nụ cười:“Sư phụ, con hình như đã mơ thấy một giấc mộng rất đẹp.”
“Mộng?”
“Ân, giấc mộng rất đẹp.” Ta cười cười, trong giấc mộng kia có kinh thành Bình An phồn hoa thịnh thế , có muôn hình vạn trạng loài yêu ma, có máu đỏ như hoa anh đào,ban đêm còn có đom đóm  bay lượn bên hồ ,lá cây màu đỏ giống như hồ điệp bay toán loạn đầy trời, mang theo bi thương của tuyết lạnh, có thiếu niên cười rộ lên giống như ánh nắng chiều không thể nắm bắt ……
Đó là giấc mộng đẹp nhất.
“Sư phụ, con mệt mỏi quá, cũng không để cho con dựa vào một chút.” Ta thấp giọng nói.
Tư Âm nhẹ nhàng ôm ta vào lòng ,trên người Tư Âm phảng phất mùi hương hoa , không phải mùi thơm của mai đầu xuân, cũng không phải mùi hương thơm ngát của mặt hồ kết băng, ta tựa đầu vào bờ vai của người, không muốn nghĩ gì nữa.
Đó là giấc mộng đẹp nhất , lại là — một giấc mộng đẹp, nhưng mộng cho dù đẹp thế nào củng phải kết thúc.
====================
“Đi tắm rửa  đi, tắm xong rồi hôm nay ta tự mình xuống bếp.” Tư Âm sờ sờ đầu ta nói.
Cái gì? Tự mình xuống bếp? Ta không có nghe nhầm chứ. Ta ngạc nhiên ngẩng đầu lên, Tư Âm xuống bếp, không phải nói đùa chứ.
“Làm sao vậy?”
“Sư phụ, người làm đồ ăn — sẽ không hại chết con chứ?” Ta nhỏ giọng nói một câu.
“Nhanh đi tắm đi.” Tư Âm nghe ta nói xong hiện lên một tia buồn bực.
“Con nghĩ trước tiên đi thăm Phi Điểu đã.”
“Đi thôi.”
Phi điểu vẫn lẳng lặng nằm ở nơi đó, ta vuốt ve mặt anh ấy , trong lòng xuất hiện nhiều nghi hoặc, từ lúc Phi Điểu gặp chuyện không may, sư phụ hình như đối với ta so với trước kia ôn hòa rất nhiều, đây là vì sao?
Ngày hôm sau, kiếp sau của Hữu Cơ —  mỹ nhân Lâm Duyệt kia sẽ đến quán trà.
Tư Âm đem khúc mắc kiếp trước của nàng và Văn Xa Phi kể cho nàng nghe, nàng khiếp sợ căn bản nói không nên lời.
“Kiếp trước tôi sao có thể là nữ nhân ngoan độc như vậy?” Nàng không ngừng thì thào tự nói, hoàn toàn không thể tin,“Như vậy con của tôi mới……”
“Như vậy nữ quỷ  kia đâu?” Nàng đột nhiên hỏi.
“Ngay tại nơi này.” Tư Âm thản nhiên nói.
“Tôi, tôi có thể  nhìn nàng hay không?” Nàng hình như từ chối cả nửa ngày rốt cuộc cũng nói ra những lời này.
Tư Âm nhìn nàng, gật gật đầu. Chỉ thấy người niệm vài câu chú văn, bạch quang hiện lên, giải trừ phong ấn cho Văn Xa Phi ,sương khói màu trắng ở không trung tự dưng xuất hiện, nàng vừa nhìn thấy Lâm Duyệt liền trợn mắt nhìn.
“Văn Xa Phi, con của cô không có việc gì , tất cả đều quay lại từ đầu, cô cũng không cần chấp nhất .” Ta nhẹ giọng nói.
Nàng vẻ mặt tàn khốc nói:“Đừng tưởng rằng như vậy ta sẽ buông tha cho ả ta”
“Văn Xa Phi, Đông Cung thực đáng yêu,thời điểm tôi ôm bé con,hắn tựa như con mèo nhỏ .” Ta khẽ cười lên.
Nàng thoáng sửng sốt, trên mặt cũng hiện lên thần sắc nhu hòa.
“Tôi không biết kiếp trước ta đã đối xử quá đáng với cô như vậy” Lâm Duyệt lẩm bẩm nói, bỗng nhiên ngẩng đầu, nói:“Thực xin lỗi, tôi thay cô ấy nói lời xin lỗi với cô.”
Trên mặt nàng thần sắc càng thêm ảm đạm, nói:“Thực xin lỗi, tôi thực xin lỗi cô.”
“Thực xin lỗi là tôi vô dụng, nhưng hết thảy đều phải nhìn về phía trước, không cần phải cố chấp như vậy , cứ tiếp tục như vậy, thống khổ của cô vĩnh viễn không thể biến mất. Không cần ngu ngốc như vậy !” Ta nhịn không được khuyên nhủ.
“Nếu bây giờ đi đầu thai, có lẽ còn có thể tiếp tục duyên phận mẫu tử của hai người.” Tư Âm thản nhiên nói.
Nàng thân mình chấn động, mạnh mẽ giương mắt, nói:“Thật vậy chăng?”
Tư Âm từ chối cho ý kiến nhìn nhìn nàng, nói:“Mọi sự đều do mệnh,do ông trời. Có thể trở thành mẫu tử, tất cả là duyên, gặp thoáng qua, cũng là duyên. Là duyên phận của các người .”
Nàng im lặng một hồi, nói:“Ta nên tin tưởng lời nói của ngươi, ngươi vốn không phải là người thường, ngươi……”
“Văn Xa Phi, trở lại chỗ của ngươi thôi.” Tư Âm cắt ngang lời nói của nàng.
Nàng than nhẹ một hơi, do dự một lúc, rốt cục hóa thành một trận khói hồng biến mất.
Cõi lòng ta hy vọng nước mắt của Lâm Duyệt rơi thật nhiều vào trong lọ, kết quả lại làm ta thất vọng, trong bình cái gì cũng không phát sinh, không biết ta phải làm bao nhiêu nhiệm vụ nữa nước mắt mới đầy đây.
=============================
Trở về đã hơn mười ngày , nhưng hàng đêm lại ngủ không ngon, khó có thể tiếp tục nhiệm vụ.
Đêm nay,ta nằm trên giường, ta lại bắt đầu đếm cừu, một con, hai con, tam con…… Đêm nay hình như có hiệu quả, đếm được một lúc, cơn buồn ngủ kéo đến, mắt từ từ nhắm lại.
Cũng không biết ngủ bao lâu, ta mở mắt, không khỏi chấn động, tất cả mọi vật trước mắt vô cùng quen thuộc ,ngã tư đường ngang dọc ,hoa anh đào bay tán loạn ,xe bò tới lui, cửa sổ dán giấy vàng, mành tre buông xuống lộ ra cổ tay áo rực rỡ hoa mỹ , kinh Bình An, ta lại đã trở lại sao?
Không, không phải, ta mới vừa rồi còn nằm trên giường mà? Nằm mơ, hẳn là nằm mơ đi.
Ta chậm rãi đi trên ngã tư đường , người chung quanh hình như đều không thấy ta, không biết đi  bao lâu, ta đi thẳng tới một tòa phủ đệ xa lạ, phủ đệ cửa gỗ rất là đơn giản, duy nhất bắt mắt là trên cửa có hình cây hoa Cát Cánh.
In hình hoa Cát Cánh, tâm lý của ta chấn động, Tình Minh — Hoa Cát Cánh?
Chẳng lẽ nơi này là……
Ta nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đình viện hoa anh đào đang nở rộ, cành lá xum xuê kết đầy hoa đỏ rự, . Một người nam tử mặc Thú Y màu trắng cầm ly rượu trong tay, nằm nghiêng về phía trong hành lang gấp khúc , vẻ mặt thản nhiên nhìn hoa anh đào rơi.
Trái tim ta, đập mạnh, là Tình Minh, quả nhiên là Tình Minh……
Chính là hắn, hắn hình như trông già dặn rất nhiều, ta nằm mơ thấy Tình Minh của mấy chục năm sau sao?.
Đối diện hắn là một nam tử mặc y phục màu lam tuấn nhã, là tri kỷ trong truyền thuyết của Tình Minh -Nguyên Bác Nhã sao?
Tình Minh, hắn nhìn không thấy ta. Nhưng mà,
Ta nhìn thấy hắn,  đuôi lông mày khóe mắt  tươi cười tự tại.
Ta nhìn thấy hắn, hắn cười yếu ớt tao nhã giống như ngày hôm qua.
“Bác Nhã, hôm nay ngươi hình như nhắc về tiểu thư nhà Đại Nạp Ngôn- Đại Nạp Ngôn Đằng Tử tiểu thư rất nhiều.”
“Ta, có sao? Bất quá Đằng Tử tiểu thư nàng……”
“Bác Nhã, ngươi trúng bùa mê rồi.”
“Cái này cũng là bùa mê sao?”
“Nam nữ trong khoảnh khắc kì diệu đó, coi như một loại bùa mê.”
“Tình Minh, ngươi lại muốn bắt đầu đàm luận về bùa mê của ngươi sao , nhưng mà Tình Minh ngươi, cho tới bây giờ cũng đã trải qua một loại bùa mê như vậy  sao?”
Tình Minh uống rượu động tác tạm dừng một chút, lại nhẹ nhàng nở nụ cười.
“Có lẽ.”
“Nhưng là bất luận là loại bùa mê nguyền rủa gì, không phải ngươi cũng có giải trừ sao?”
“Có lẽ.”
Ta ở một bên lẳng lặng nhìn bọn họ, anh hoa lạc vũ, Tình Minh của trước kia nhưa mây trôi trên trời, như gió thổi, một Tình Minh tự tại như vậy, vì sao không thể giải trừ nguyền rủa.
Mãi cho đến Bác Nhã rời đi, sắc trời dần tối, giấc mộng của ta còn chưa tỉnh.
“Đại nhân, sớm  nghỉ ngơi một chút đi.” Một giọng nữ tử  truyền đến, ta kinh ngạc nhìn nữ tử này, sao lại giống ta như vậy, là Thức Thần của Tình Minh sao?
Tình Minh ôn hòa nhìn nàng liếc mắt một cái, gật gật đầu, thân thủ nhẹ nhàng vung lên, nàng kia lập tức biến mất, hóa thành một cây sợi tóc nhẹ nhàng xuống dưới,rơi trong tay hắn.
“Sa La……” Hắn cúi đầu gọi  một tiếng, cười nhẹ,“Kỳ thật — ta không thể giải được lời nguyền”
Sợi tóc kia, chẳng lẽ là lần trước ly biệt khi đó…… Ta nhất thời  kích động, rốt cuộc kiềm chế không được, muốn đi giữ chặt  ống tay áo của hắn, lại không thể chạm tới.
“Tình Minh, ta ở đây, ta ở đây……” Ta liều mạng la lên, lại căn bản phát không ra một chút thanh âm nào.
Hắn như là cảm thấy cái gì đó, mạnh mẽ ngẩng đầu lên, tiếp theo lại lắc lắc đầu, nhẹ nhàng cười.
“Tình Minh!” Ta mạnh mẽ bước tới , thân mình bỗng nhiên bị một cỗ đại lực mạnh mẽ kéo trở về, ở trong mơ mơ màng màng , mơ hồ nghe thấy giọng Tình Minh:“Nguyệt khởi tích thì nguyệt, xuân phi tích nhật xuân. Thử thân độc vị biến, nhưng nhị tích thì thân……”
Khi mở to mắt, ta đang nằm trên giường, ngoài cửa sổ đã là một mảnh ánh nắng tươi sáng, quả nhiên, quả nhiên là làm một giấc mộng.
“Tiểu Ẩn, còn không dậy sao?” Tư Âm đẩy cửa mà vào, đi đến bên giường của ta .
“Sư phụ, con nằm mơ ……”
“Nằm mơ? Mơ cái gì?” Ánh mắt đảo qua đỉnh đầu ta, bỗng nhiên thân thủ không biết làm cái gì, nói:“Tóc dính cái gì vậy?”
Ta chậm rãi nhìn lại,trong lòng bàn tay người là — một mảnh cánh hoa màu hồng sắc của cây anh đào.
Bỗng nhiên…… Lại muốn rơi lệ ……
Nguyệt khởi tích thì nguyệt.
Xuân phi tích nhật xuân.
Thử thân độc vị biến.
Nhưng nhị tích thì phân
(Lạc anh sao) chung.