Thứ Tư, 28 tháng 10, 2015

Chương 59 : Anh Hoa Lạc Vũ

10849073_697533033689901_7400468611951215275_oEDIT & BETA: VY VY- NGUYỆT
Sau hết thảy đều thuận lợi, chúng ta lại về Đông Cung, Văn Xa Phi không hề điên,Hữu cơ bởi vì có thế lực vững chắc phía sau, nên cả Hoàng Thượng cũng không xử tội nàng, chỉ là phế đi nàng, đem nàng trục xuất khỏi cung.
Tất cả mọi việc, đều giải quyết xong …… Nhiệm vụ, thuận lợi hoàn thành ……
Ngày ly biệt…… cũng đến rồi…… 
Nói thật lúc này……
Khi ta nói ta sắp đi khỏi đây, phản ứng của Bảo Hiến và Tình Minh đúng như ta dự đoán, bọn họ đều khá bình tĩnh..
“Kỳ thật, ta đã sớm hoài nghi thân phận của cô.” Bảo Hiến cười cười.
“Cái gì? Ngươi hoài nghi khi nào” Ta chấn động.
“Lần trước đụng độ Bách Quỷ Dạ Hành, một nữ hài tử bình thường làm sao có thể  biết đó là Phát Quỷ một cách tường tận như vậy.”
“Thực xin lỗi, ta luôn luôn lừa các ngươi.” Ta ngoài nói xin lỗi, cũng không biết nên nói cái gì.
“Vậy là cô chuẩn bị về thời hiện đại của cô sao?” Bảo Hiến thất kinh hỏi. Có lẽ là do mối liên hệ giữa các Âm Dương Sư, đã thấy qua nhiều chuyện kì quái, cho nên bọn họ vẫn nghe lời giải thích của ta.
“– Đúng vậy” Chuyện ngày hôm nay thật sự khó mà mở miệng .
Ta nhìn Tình Minh một cái, hắn vẫn mang vẻ mặt trầm tĩnh như trước, không nói gì cả.
Bầu trời, bỗng nhiên đổ tuyết, lả tả bay xuống. Ta ngắm nhìn bông tuyết mịn, trong lòng vô cùng hỗn loạn, không ngờ, đã ở thời đại này lâu như vậy……
“Ta nghĩ, ta nên đi rồi……” Ta bỗng nhiên phát hiện hôm nay nói điều gì cũng đều thật khó khăn.
“Tuyết mịn bay lượn, hội tụ trong không trung một cách khó khăn, bông tuyết vỡ tan. Nếu như vậy, chúng ta cũng không thể cản trở ngươi.” Bảo Hiến đứng dậy, trong mắt thoáng qua một tia mất mát,lập tức khôi phục vẻ mặt tươi cười, thấp giọng nói:“Nói thật, ta thực thích cô em gái này đó.”
“Ta cũng muốn có một ca ca tốt như ngươi vậy.” Ta nhìn hắn bật thốt lên nói.
Hắn nhìn chằm chằm ta, ánh mắt lộ ra một tia phức tạp, bỗng nhiên khóe miệng giương lên,dùng quạt gõ thật mạnh vào đầu ta một cái.
“A, đau quá, sao ngươi ra tay nặng như vậy !” Ta nhanh chóng  xoa đầu, thật là ta sắp phải đi rồi, mà hắn còn không quên ăn hiếp ta.
“Như vậy cô mới không quên người ca ca này a. Nga ha ha a.” Hắn cười đi tới cửa, lại ngừng lại. Thấp giọng nói:“Sa La, bảo trọng .”
Hắn đi ra khỏi cửa, ta giống như nghe thấy hắn than nhẹ một tiếng.
Trong phòng chỉ còn lại ta với Tình Minh, bốn phía im lặng làm cho người ta hít thở không thông, ta chỉ nghe thấy tiếng tim đập của chính mình.
“Tình Minh, ta……”
“Cùng ta ngắm cho xong trận tuyết này.” Tình Minh bỗng nhiên cắt ngang lời nói của ta.
“Cái gì?” Ta khó hiểu nhìn hắn liếc mắt một cái.
Hắn bỗng nhiên nở nụ cười với ta, sóng mắt kia lưu chuyển trong nháy mắt, giữa hai đầu chân mày vô cùng mờ mịt như sương chiều buổi hoàng hôn, đúng là anh hoa lạc vũ*,đẹp tuyệt lệ, lại không hề có dấu vết thương cảm, tràn ngập tự do.
(*) hoa anh đào rơi trong mưa.
Hắn đứng dậy, vươn tay về phía ta,“Đến đây.” âm thanh của hắn giống như băng tuyết trong suốt.
Ta mỉm cười gật gật đầu, nhẹ nhàng cầm tay hắn, hắn kéo tay ta đi trên hành lang gấp khúc trước phòng.
“Lạnh không?” Hắn nắm chặt tay của ta.
Ta lắc lắc đầu, tay của Tình Minh thật ấm áp, bị cái loại cảm giác ấm áp này vây quanh, làm cho người ta xúc động muốn khóc……
“Năm nay tuyết đầu mùa đến thật sớm.” Hắn ngắm nhìn tuyết bay, thấp giọng nói.
“Ân, chắc là vì tiễn ta đi.” Ta vừa nói xong, liền cảm thấy tay Tình Minh nắm tay ta  ngày càng chặt.
Tuyết bay đầy trời, thỉnh thoảng có bông tuyết rơi vào hành lang gấp khúc, tuyết rơi trên mặt ta lập tức hóa thành bọt nước. Ta cùng hắn, không ai nói gì nữa, chỉ lẳng lặng ngắm tuyết rơi.
Ta nghiêng đầu nhìn Tình Minh, vẻ mặt hắn bình tĩnh, khẽ mím môi. Tình Minh hiện tại đang suy nghĩ cái gì? Hắn thật giống như chân trời, giống như một rừng trúc, sự tồn tại của hắn, vĩnh viễn không có cách nào chạm tới.
Tương lai hắn, sẽ có một người nắm tay cùng hắn ngắm tuyết sao? Ai, có khả năng chạm tay vào áng mây trôi, trận gió mát này.
Nghĩ đến đây, ta cảm thấy vô cùng mất mát……
Tuyết, bắt đầu rơi ít dần, trận tuyết này, tựa hồ sẽ kết thúc, vì sao không thể rơi  lâu một chút? Bất luận là, thời gian có kéo dài bao lâu thì cũng sẽ có lúc kết thúc.
“Tình Minh, còn nhớ rõ lời nói của ta không.” Ta nhịn không được đánh vỡ giây phút yên lặng,“Ngươi nhất định trở thành  Âm Dương Sư giỏi nhất. Tương lai ngươi  có thể hô phong hoán vũ nha.”
“Hô phong hoán vũ……” Hắn cúi đầu lập lại một lần,“Nếu có thể, ta chỉ hy vọng có thể làm cho trận  tuyết này mãi mãi rơi.”
Cái cảm giác muốn khóc này, lại xuất hiện trong lòng ta.
Ta nắm chặt tay hắn, hắn cũng dùng hết toàn lực nắm tay của ta, tay của từng đốt ngón tay của ta bắt đầu nhức nhối.
Vài bông tuyết thưa thớt rơi xuống, đúng lúc lại rơi trên gương mặt ta, tan chảy thành bọt nước hòa lẫn vào trong nước mắt, thi nhau chảy xuống.
“Sa La?” Hắn cúi đầu gọi ta một tiếng.
“Bông tuyết rơi trên mặt ta .” Ta cười nói.
Hắn cười cười, chậm rãi buông lỏng tay của ta, nhanh tay thay ta lau đi bọt nước, thấp giọng nói:“Sa La, ngươi vẫn là — phải đi sao?”
Ta gật gật đầu, khóe miệng gương lên một độ cong, Tình Minh, ta muốn cười với ngươi nói — Tạm biệt.
Lại một lần nữa kêu gọi Tư Âm, nhìn dây xích thủy tinh trong tay phát ra ánh sáng lóa mắt, ta ngẩng đầu, nhìn Tình Minh mỉm cười,
“Tử Hoàn, phải bảo trọng nga.”
“Đã nói là không được gọi cái tên kia .”
“Nhưng là thực đáng yêu .”
“Sa La, ngươi thật đúng là……”
Tình minh bỗng nhiên nghĩ tới cái gì đó, đến gần rồi nắm lấy tóc ta, nhẹ nhàng kéo xuống.
“Làm cái gì vậy?” Ta khó hiểu hỏi.
Mắt hắn xuất hiện một tia hồ ly giảo hoạt, nhẹ giọng nói:“Nguyền rủa.”
“Tình Minh, ngươi sẽ không ghi hận trong lòng, hạ lời nguyền rủa độc ác gì với ta chứ?”
“Ý kiến hay đó.”
“Tình Minh……” Ta bất đắc dĩ nở nụ cười, dù sao hắn cũng sẽ không hại ta.
Lời muốn nói còn rất nhiều, nhưng ánh sáng từ vòng thủy tinh đã bao phủ toàn thân ta, sự nóng quen thuộc này, nghĩ đến việc sắp ra đi, ta không thể nào cười nổi, cười nói từ biệt, thật sự không phải là chuyện dễ dàng .
“Sa La……” Trong không gian ta nghe được  âm thanh mất mát của Tình Minh , giương mắt nhìn lên, tuyết, không biết khi nào lại rơi xuống,tuyết bay tán loạn quanh người, đan xen trong không gian, bông tuyết kia  dừng ở đầu vai của chính mình, ống tay áo, tươi cười sớm biến mất, chỉ còn lại vẻ mặt buồn bã.
Thì ra ta không thể nào cười và nói lời tạm biệt với ngươi…… Không chỉ là ta đâu……
=============================
Lại một lần nữa, về tới chỗ ngồi quen thuộc này, quán trà Tiền Kiếp Kim Sinh.
“Tiểu Ẩn, tỉnh tỉnh.” Giọng nói của Tư Âm  nhu hòa thần kỳ , ta không thể tin được mở mắt, cúi đầu kêu:“Sư phụ.”
“Con, có khỏe không?” Tư Âm nhẹ nhàng nâng ta dậy .
Ta gật đầu , nở nụ cười:“Sư phụ, con hình như đã mơ thấy một giấc mộng rất đẹp.”
“Mộng?”
“Ân, giấc mộng rất đẹp.” Ta cười cười, trong giấc mộng kia có kinh thành Bình An phồn hoa thịnh thế , có muôn hình vạn trạng loài yêu ma, có máu đỏ như hoa anh đào,ban đêm còn có đom đóm  bay lượn bên hồ ,lá cây màu đỏ giống như hồ điệp bay toán loạn đầy trời, mang theo bi thương của tuyết lạnh, có thiếu niên cười rộ lên giống như ánh nắng chiều không thể nắm bắt ……
Đó là giấc mộng đẹp nhất.
“Sư phụ, con mệt mỏi quá, cũng không để cho con dựa vào một chút.” Ta thấp giọng nói.
Tư Âm nhẹ nhàng ôm ta vào lòng ,trên người Tư Âm phảng phất mùi hương hoa , không phải mùi thơm của mai đầu xuân, cũng không phải mùi hương thơm ngát của mặt hồ kết băng, ta tựa đầu vào bờ vai của người, không muốn nghĩ gì nữa.
Đó là giấc mộng đẹp nhất , lại là — một giấc mộng đẹp, nhưng mộng cho dù đẹp thế nào củng phải kết thúc.
====================
“Đi tắm rửa  đi, tắm xong rồi hôm nay ta tự mình xuống bếp.” Tư Âm sờ sờ đầu ta nói.
Cái gì? Tự mình xuống bếp? Ta không có nghe nhầm chứ. Ta ngạc nhiên ngẩng đầu lên, Tư Âm xuống bếp, không phải nói đùa chứ.
“Làm sao vậy?”
“Sư phụ, người làm đồ ăn — sẽ không hại chết con chứ?” Ta nhỏ giọng nói một câu.
“Nhanh đi tắm đi.” Tư Âm nghe ta nói xong hiện lên một tia buồn bực.
“Con nghĩ trước tiên đi thăm Phi Điểu đã.”
“Đi thôi.”
Phi điểu vẫn lẳng lặng nằm ở nơi đó, ta vuốt ve mặt anh ấy , trong lòng xuất hiện nhiều nghi hoặc, từ lúc Phi Điểu gặp chuyện không may, sư phụ hình như đối với ta so với trước kia ôn hòa rất nhiều, đây là vì sao?
Ngày hôm sau, kiếp sau của Hữu Cơ —  mỹ nhân Lâm Duyệt kia sẽ đến quán trà.
Tư Âm đem khúc mắc kiếp trước của nàng và Văn Xa Phi kể cho nàng nghe, nàng khiếp sợ căn bản nói không nên lời.
“Kiếp trước tôi sao có thể là nữ nhân ngoan độc như vậy?” Nàng không ngừng thì thào tự nói, hoàn toàn không thể tin,“Như vậy con của tôi mới……”
“Như vậy nữ quỷ  kia đâu?” Nàng đột nhiên hỏi.
“Ngay tại nơi này.” Tư Âm thản nhiên nói.
“Tôi, tôi có thể  nhìn nàng hay không?” Nàng hình như từ chối cả nửa ngày rốt cuộc cũng nói ra những lời này.
Tư Âm nhìn nàng, gật gật đầu. Chỉ thấy người niệm vài câu chú văn, bạch quang hiện lên, giải trừ phong ấn cho Văn Xa Phi ,sương khói màu trắng ở không trung tự dưng xuất hiện, nàng vừa nhìn thấy Lâm Duyệt liền trợn mắt nhìn.
“Văn Xa Phi, con của cô không có việc gì , tất cả đều quay lại từ đầu, cô cũng không cần chấp nhất .” Ta nhẹ giọng nói.
Nàng vẻ mặt tàn khốc nói:“Đừng tưởng rằng như vậy ta sẽ buông tha cho ả ta”
“Văn Xa Phi, Đông Cung thực đáng yêu,thời điểm tôi ôm bé con,hắn tựa như con mèo nhỏ .” Ta khẽ cười lên.
Nàng thoáng sửng sốt, trên mặt cũng hiện lên thần sắc nhu hòa.
“Tôi không biết kiếp trước ta đã đối xử quá đáng với cô như vậy” Lâm Duyệt lẩm bẩm nói, bỗng nhiên ngẩng đầu, nói:“Thực xin lỗi, tôi thay cô ấy nói lời xin lỗi với cô.”
Trên mặt nàng thần sắc càng thêm ảm đạm, nói:“Thực xin lỗi, tôi thực xin lỗi cô.”
“Thực xin lỗi là tôi vô dụng, nhưng hết thảy đều phải nhìn về phía trước, không cần phải cố chấp như vậy , cứ tiếp tục như vậy, thống khổ của cô vĩnh viễn không thể biến mất. Không cần ngu ngốc như vậy !” Ta nhịn không được khuyên nhủ.
“Nếu bây giờ đi đầu thai, có lẽ còn có thể tiếp tục duyên phận mẫu tử của hai người.” Tư Âm thản nhiên nói.
Nàng thân mình chấn động, mạnh mẽ giương mắt, nói:“Thật vậy chăng?”
Tư Âm từ chối cho ý kiến nhìn nhìn nàng, nói:“Mọi sự đều do mệnh,do ông trời. Có thể trở thành mẫu tử, tất cả là duyên, gặp thoáng qua, cũng là duyên. Là duyên phận của các người .”
Nàng im lặng một hồi, nói:“Ta nên tin tưởng lời nói của ngươi, ngươi vốn không phải là người thường, ngươi……”
“Văn Xa Phi, trở lại chỗ của ngươi thôi.” Tư Âm cắt ngang lời nói của nàng.
Nàng than nhẹ một hơi, do dự một lúc, rốt cục hóa thành một trận khói hồng biến mất.
Cõi lòng ta hy vọng nước mắt của Lâm Duyệt rơi thật nhiều vào trong lọ, kết quả lại làm ta thất vọng, trong bình cái gì cũng không phát sinh, không biết ta phải làm bao nhiêu nhiệm vụ nữa nước mắt mới đầy đây.
=============================
Trở về đã hơn mười ngày , nhưng hàng đêm lại ngủ không ngon, khó có thể tiếp tục nhiệm vụ.
Đêm nay,ta nằm trên giường, ta lại bắt đầu đếm cừu, một con, hai con, tam con…… Đêm nay hình như có hiệu quả, đếm được một lúc, cơn buồn ngủ kéo đến, mắt từ từ nhắm lại.
Cũng không biết ngủ bao lâu, ta mở mắt, không khỏi chấn động, tất cả mọi vật trước mắt vô cùng quen thuộc ,ngã tư đường ngang dọc ,hoa anh đào bay tán loạn ,xe bò tới lui, cửa sổ dán giấy vàng, mành tre buông xuống lộ ra cổ tay áo rực rỡ hoa mỹ , kinh Bình An, ta lại đã trở lại sao?
Không, không phải, ta mới vừa rồi còn nằm trên giường mà? Nằm mơ, hẳn là nằm mơ đi.
Ta chậm rãi đi trên ngã tư đường , người chung quanh hình như đều không thấy ta, không biết đi  bao lâu, ta đi thẳng tới một tòa phủ đệ xa lạ, phủ đệ cửa gỗ rất là đơn giản, duy nhất bắt mắt là trên cửa có hình cây hoa Cát Cánh.
In hình hoa Cát Cánh, tâm lý của ta chấn động, Tình Minh — Hoa Cát Cánh?
Chẳng lẽ nơi này là……
Ta nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đình viện hoa anh đào đang nở rộ, cành lá xum xuê kết đầy hoa đỏ rự, . Một người nam tử mặc Thú Y màu trắng cầm ly rượu trong tay, nằm nghiêng về phía trong hành lang gấp khúc , vẻ mặt thản nhiên nhìn hoa anh đào rơi.
Trái tim ta, đập mạnh, là Tình Minh, quả nhiên là Tình Minh……
Chính là hắn, hắn hình như trông già dặn rất nhiều, ta nằm mơ thấy Tình Minh của mấy chục năm sau sao?.
Đối diện hắn là một nam tử mặc y phục màu lam tuấn nhã, là tri kỷ trong truyền thuyết của Tình Minh -Nguyên Bác Nhã sao?
Tình Minh, hắn nhìn không thấy ta. Nhưng mà,
Ta nhìn thấy hắn,  đuôi lông mày khóe mắt  tươi cười tự tại.
Ta nhìn thấy hắn, hắn cười yếu ớt tao nhã giống như ngày hôm qua.
“Bác Nhã, hôm nay ngươi hình như nhắc về tiểu thư nhà Đại Nạp Ngôn- Đại Nạp Ngôn Đằng Tử tiểu thư rất nhiều.”
“Ta, có sao? Bất quá Đằng Tử tiểu thư nàng……”
“Bác Nhã, ngươi trúng bùa mê rồi.”
“Cái này cũng là bùa mê sao?”
“Nam nữ trong khoảnh khắc kì diệu đó, coi như một loại bùa mê.”
“Tình Minh, ngươi lại muốn bắt đầu đàm luận về bùa mê của ngươi sao , nhưng mà Tình Minh ngươi, cho tới bây giờ cũng đã trải qua một loại bùa mê như vậy  sao?”
Tình Minh uống rượu động tác tạm dừng một chút, lại nhẹ nhàng nở nụ cười.
“Có lẽ.”
“Nhưng là bất luận là loại bùa mê nguyền rủa gì, không phải ngươi cũng có giải trừ sao?”
“Có lẽ.”
Ta ở một bên lẳng lặng nhìn bọn họ, anh hoa lạc vũ, Tình Minh của trước kia nhưa mây trôi trên trời, như gió thổi, một Tình Minh tự tại như vậy, vì sao không thể giải trừ nguyền rủa.
Mãi cho đến Bác Nhã rời đi, sắc trời dần tối, giấc mộng của ta còn chưa tỉnh.
“Đại nhân, sớm  nghỉ ngơi một chút đi.” Một giọng nữ tử  truyền đến, ta kinh ngạc nhìn nữ tử này, sao lại giống ta như vậy, là Thức Thần của Tình Minh sao?
Tình Minh ôn hòa nhìn nàng liếc mắt một cái, gật gật đầu, thân thủ nhẹ nhàng vung lên, nàng kia lập tức biến mất, hóa thành một cây sợi tóc nhẹ nhàng xuống dưới,rơi trong tay hắn.
“Sa La……” Hắn cúi đầu gọi  một tiếng, cười nhẹ,“Kỳ thật — ta không thể giải được lời nguyền”
Sợi tóc kia, chẳng lẽ là lần trước ly biệt khi đó…… Ta nhất thời  kích động, rốt cuộc kiềm chế không được, muốn đi giữ chặt  ống tay áo của hắn, lại không thể chạm tới.
“Tình Minh, ta ở đây, ta ở đây……” Ta liều mạng la lên, lại căn bản phát không ra một chút thanh âm nào.
Hắn như là cảm thấy cái gì đó, mạnh mẽ ngẩng đầu lên, tiếp theo lại lắc lắc đầu, nhẹ nhàng cười.
“Tình Minh!” Ta mạnh mẽ bước tới , thân mình bỗng nhiên bị một cỗ đại lực mạnh mẽ kéo trở về, ở trong mơ mơ màng màng , mơ hồ nghe thấy giọng Tình Minh:“Nguyệt khởi tích thì nguyệt, xuân phi tích nhật xuân. Thử thân độc vị biến, nhưng nhị tích thì thân……”
Khi mở to mắt, ta đang nằm trên giường, ngoài cửa sổ đã là một mảnh ánh nắng tươi sáng, quả nhiên, quả nhiên là làm một giấc mộng.
“Tiểu Ẩn, còn không dậy sao?” Tư Âm đẩy cửa mà vào, đi đến bên giường của ta .
“Sư phụ, con nằm mơ ……”
“Nằm mơ? Mơ cái gì?” Ánh mắt đảo qua đỉnh đầu ta, bỗng nhiên thân thủ không biết làm cái gì, nói:“Tóc dính cái gì vậy?”
Ta chậm rãi nhìn lại,trong lòng bàn tay người là — một mảnh cánh hoa màu hồng sắc của cây anh đào.
Bỗng nhiên…… Lại muốn rơi lệ ……
Nguyệt khởi tích thì nguyệt.
Xuân phi tích nhật xuân.
Thử thân độc vị biến.
Nhưng nhị tích thì phân
(Lạc anh sao) chung.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét