Trong lúc ta suy nghĩ, xe đã đi qua Kiến Lễ môn, tiến vào nội cung Bình An, hậu cung của Thiên Hoàng. Trải qua mấy ngày sống ở đây, ta đối với nơi này đã có vài phần hiểu rõ. Cung thành bên trong có “bảy Điện năm Xá”, phân ra là Nhận Hương điện, Đăng Hoa điện, Trinh Quan điện, Thường Ninh điện, Hoằng Huy điện ,Cảnh điện, Tuyên Diệu điện cùng nằm ở chỗ này là Chiêu Dương xá, Tập Phương xá, cùng Thập Nhị Điện xá. Tần phi của Thiên Hoàng, cùng với nữ phòng của các nàng được phân bố ở trong các cung này.
Bởi vì Hoằng Huy điện ở gần với chỗ của Thiên Hoàng nhất, bởi vậy người được sống ở đó chính là phi tần được sủng ái nhất Hữu Cơ và Văn Xa Phi.
Trong một khắc nhìn thấy Hữu Cơ, ta có chút kinh ngạc, bởi vì ta căn bản không thể đem bộ dáng ôn nhu của nàng cùng người phụ nữ đáng sợ kia liên hệ cùng nhau, tóc đen như gỗ mun (nguyên gốc là vân), màu da như tuyết, mặt mày xinh đẹp tuyệt trần, Đường Y hoa thủy tinh xanh lá mỏng manh làm nàng toát lên vẻ thanh thoát vui mắt.
“Ngươi chính là thiên kim tiểu thư trong phủ của Hạ Mậu đại nhân – Sa La sao? quả nhiên là một cô bé đáng yêu tựa như xuân liễu tươi mát.” Nàng mỉm cười.
Ta vội vàng dùng lễ nghi Thu Cơ dạy hướng nàng hành lễ, nói :“Nương nương quá khen rồi.”
“Ngươi không cần lo lắng, cứ ở bên cạnh ta đi, Hạ Mậu đại nhân cùng bên nhà của bổn cung luôn luôn thân thiết” Nàng ôn hòa nhìn ta nói :“Tuy nhiên phụ thân của ngươi Trung Kiêm đại nhân, ôi, thật sự là cô gái đáng thương, từ Đường thổ xa xôi như vậy tới đây, không biết chịu bao nhiêu cực khổ đây.Vạn vật làm khó có, vô thường giống như bức họa đồ. Ngươi cũng không nên quá mức thương tâm .”
“Đa tạ nương nương, ‘thiềm như thử thế, huyễn diệt nhược triêu’* Sa La rõ ràng đạo lý này.” Ta nhanh chóng trả lời, huấn luyện địa ngục cuối cùng cũng có một chút thành quả.
(*): ý nói vạn vật đều vô thường, không bao giờ tồn tại mãi mãi
Hữu Cơ có chút tán thưởng gật đầu, nói :“Hôm nay ngươi mới đến, hãy để tiểu Tể tướng mang ngươi đi làm quen một chút nơi này đi.”
Ta lên tiếng, tâm lý thở dài nhẹ nhõm một hơi, nếu có thể ở lại bên người Hữu Cơ, vậy ngăn cản nàng hẳn là cũng sẽ không có việc gì khó khăn đi.
Tuy nhiên Văn Xa Phi kia , ta còn có vài phần tò mò đây, không biết dáng vẻ có giống như ta thấy ở hiện đại không?
Chỗ ở của nữ phòng thanh nhã nhỏ gọn, hơn nữa còn là mỗi người một phòng, sát phòng của ta chính là Tiểu Tể Tướng, Tiểu Tể Tướng đúng là nữ nhi của Quất Trung Tướng, vừa qua tuổi dậy thì, chúng ta đã làm quen rất nhanh, ở trong phòng hàn huyên tâm sự.
“Được rồi, nghe nói người ở Phi Hương xá chính là Văn Xa Phi ? Không biết là người như thế nào đây.” Ta giả bộ lơ đãng hỏi.
Tiểu Tể Tướng gật gật đầu, quay đầu nhìn bốn phía, nói :“Văn Xa Phi cùng nương nương quan hệ không tồi đây, nghe nói các nàng từ nhỏ chính là bằng hữu, tuy nhiên sau khi Văn Xa Phi mang long thai, so với trước kia kiêu ngạo hơn rất nhiều, cũng căn bản không đem nương nương để vào mắt, cũng may là tính tình của nương nương rất tốt, vẫn thân thiết với nàng, nói như thế nào, nương nương cũng là chính cung mà”.
“Từ nhỏ là bằng hữu?”
“Ân, phụ thân đại nhân của Văn Xa Phi chính là bằng hữu tốt của phụ thân nương nương , tuy nhiên đại nhân năm trước đã qua đời.
“A, thì ra là như thế này a.” Ta cười cười, thì ra Văn Xa Phi cùng Hữu Cơ là bằng hữu tốt từ nhỏ chơi đùa đến lớn, phụ nữ ghen ghét thật sự rất đáng sợ, ai cũng nghĩ không ra Hữu Cơ tương lai sẽ làm ra chuyện tàn nhẫn như vậy.
Sau khi hàn huyên một hồi, nàng đứng dậy chuẩn bị rời đi, ta tiễn nàng ra cửa phòng, đang định đi vào, đột nhiên cảm thấy đỉnh đầu nóng lên, ta duỗi tay sờ, lấy xuống nhìn, thiếu chút xém ngất, chính là một cục phân chim, ngay sau đó, một con con chim sẻ đáp trên vai của ta. (hahah)
Tốt, tám phần chính là nó gây ra họa, ta đang định giáo huấn nó một chút, chợt phát hiện ở móng vuốt của nó có buộc một tờ giấy nhỏ, ta lấy xuống, vừa mở ra nhìn, thì đập vào mắt ta là một dòng thanh tú chữ viết: Mọi chuyện ổn chứ? Tình Minh.
Không thể nào, ta vuốt vuốt hai mắt mình, đúng là thư của Tình Minh, như vậy con chim sẻ này nhất định là thức thần của Tình Minh, vẫn không thể tin tưởng Tình Minh sẽ lo lắng cho ta, mặc dù chỉ là một câu nói ngắn ngủn , lại làm cho ta có một chút cảm động. Ngay cả lạnh lùng như Tình Minh, nội tâm cũng có một mặt ôn nhu như vậy.
Ta vội vàng mang theo con chim sẻ trở về phòng, lấy nghiên mực,chuẩn bị viết đằng sau tờ giấy, vừa muốn viết, chợt nhớ tới con chim chết tiệt này dám ị trên đầu ta,chỗ này muốn gội đầu không dễ chút nào không khỏi trong lòng lại có chút tức giận, suy nghĩ một chút, đề bút viết nói :“Tử Hoàn, ta rất ổn. Sa La.”
Vừa nghĩ tới vẻ mặt lúc Tình Minh nhận được bức thư này, ta không nhịn được bật cười.
==========================
Không biết là Tình Minh có tức giận hay không,con chim sẻ thức thần của hắn vẫn tới đều đặn.
Mấy ngày nay, ta cũng không có nhìn thấy Thiên hoàng, nghe Tiểu Tể Tướng nói hắn hiện tại đang hàng đêm ở bên cạnh Văn Xa Phi, nhất tâm ngóng trông hài tử xuất thế.
Thoạt nhìn, Hoàng thượng đối với đứa bé này rất chờ mong đây, nghĩ tới đây, trong tâm ta đột nhiên sinh ra một tia nghi hoặc, nếu Hoàng thượng để ý đứa bé này như vậy , Hữu Cơ như thế nào sẽ có cơ hội nhốt Văn Xa Phi, còn có cơ hội giết hài tử của nàng đây? Hơn nữa phát sinh chuyện như vậy, Hữu Cơ cũng là ngồi ở vị trí chính cung, Hoàng thượng cho dù không biết rõ tình hình, cũng nên tra rõ chuyện này a, thật là rất làm cho người ta khó hiểu.
Buổi trưa hôm nay, khí trời đặc biệt nóng bức, ta mới từ chỗ của Hữu Cơ trở về phòng, vội vàng cởi đồ, cởi đến chỉ còn đơn y bên trong, dùng cây quạt nhỏ rất không có phong thái thục nữ ngồi quạt, huân hương chính là ưu điểm , cho dù tái nhiệt, hay có đổ chút mồ hôi cũng không ngửi thấy.
Đang thích thú thì chợt nghe Tiểu Tể Tướng có chút bối rối thanh âm ở của ta cửa phòng vang lên:“Sa La, nhanh chuẩn bị một chút, Hữu đại thần sắp tới chỗ này.”
“Cái gì!” Ta từ sàn nhà nhảy dựng lên, trong đầu lập tức hiện ra thân ảnh màu tím kia,“Như thế nào lại vậy? Nơi này là nơi ở của nữ phòng a.” Mặc dù ta biết ở thời kỳ Bình An, nữ phòng cùng quý tộc nam tử ở trong cung tư tình sẽ cũng không bị cấm cản, ngược lại còn được cho rằng là chuyện phong nhã, nhưng là hiện tại dù sao cũng là ban ngày a, hơn nữa hắn tại sao muốn tới đây?
“Nghe nói Hữu đại thần bởi vì muốn né tránh phương vị muốn đến nơi này tạm lánh.” Nàng đáp.
Ta, ta ngất, nào có đạo lý né tránh phương vị tránh sang phòng nữ quan? Hơn nữa sao lại làm màu như vậy, lại tránh trong phòng của ta, chẳng lẽ hắn biết thân phận của ta? Không có khả năng, Hữu đại thần vừa lại như thế nào sẽ biết một nữ phòng tiến cung, bất đắc dĩ, ta chỉ mới đứng dậy vội vàng mặc quần áo, kéo mành và trướng xuống, ta mới vừa mặc quần áo xong, chỉ nghe thấy tiếng Tiểu Tể Tướng:“Hữu đại thần đại nhân, xin mời đi bên này.”
Cửa bị đẩy ra, một cơn gió nhẹ kèm theo hương sáp bay vào phòng, ngày đó quả nhiên là người kia. Cách tấm mành, mơ hồ nhìn thấy tư thế của hắn ưu nhã ngồi xuống đối diện ta.
“Thật sự là xin lỗi, hôm nay quấy rầy .” Thanh âm của hắn giống như hoa lệ gợi cảm, nói thật, ta còn thật tò mò dung mạo của hắn .
“Ân, không……” Sợ hắn nhận ra thanh âm của ta, ta quanh co đáp một câu.
Hắn dừng một chút, đột nhiên mở miệng nói:“Cái mùi thơm này……”
Nguy rồi, ta vẫn dùng Mai Hương Hạ Mậu Bảo Hiến đặc chế , cái mũi cái mũi thật thính, nhất định ngửi thấy cái gì.
“Nếu như ta đoán không sai, cái này mùi thơm này đúng là Huân hương trên người Bảo Hiến đại nhân , chẳng lẽ……” Thanh âm của hắn tựa hồ mang theo một tia hưng phấn.
Oa, linh như vậy sao, kiếp trước của Hữu đại thần nhất định là chó rồi. ( @Nguyệt: há há chắc tui chớt :v )
Hắn đột nhiên đứng dậy, duỗi tay kéo tấm mành, trầm thấp nói một tiếng:“Mạo phạm.” Vừa dứt lời, mành đã bị hắn vén lên.
Ta vừa ngẩng đầu, đúng lúc rơi vào tầm mắt của hắn.
Nếu như nói Tình Minh là đóa sen trắng thanh nhã ,người nam nhân trước mắt này, giống như là Bát Trọng Anh (hoa anh đào) ưu nhã hoa lệ ,tư thế phong lưu, khí chất cao quý, chỉ thấy bên môi hắn hiện lên một cái cười nhợt nhạt, thật giống như gió nhẹ lướt qua, trong nháy mắt cánh hoa Bát Trọng Anh chấn động rơi xuống
“Ngài xem đủ chưa.” Ta không khách khí mở miệng nói, bây giờ ta mới phát hiện sức miễn dịch của mình đối với mỹ nam càng ngày càng mạnh.
“Quả nhiên là nàng.” Hắn ý cười càng đậm, nhìn chằm chằm ta, đột nhiên chậm rãi ngâm:“Nhà ai nữ nhi như tân lục*, khiến ta tâm loạn như ma. Lúc trước gặp nhau, ta vẫn đối với nàng nhớ mãi không quên,tìm mọi nơi hỏi thăm, nhưng vẫn không có tin tức của nàng, nghĩ không ra, hôm nay dĩ nhiên ở chỗ này để cho ta gặp phải nàng, đó cũng là ông trời đã định duyên phận đi.” (Vy: Ọe, tởm lợm)
*Tân lục= màu xanh tươi mới: ý ảnh là Ẩn trẻ trung, đầy sức sống
Không phải chứ, chưa từng gặp qua ta,đã tâm loạn như ma, nam nhân này cũng quá đa tình chứ.
“Ta thấy chẳng qua là trùng hợp mà thôi, cũng không phải cái gì duyên phận mà ông trời đã định , Hữu đại nhân hình như suy nghĩ nhiều quá rồi.” Ta cười cười nói.
Hắn không cho là đúng, cười cười nói :“Như vậy hôm nay, nàng nên nói cho ta biết tên của nàng chứ?”
“Sa La.” Cho dù ta không nói cho hắn biết, hắn cũng có nghe nói rồi.
“Sa La? Sa La Song Thụ? Tên rất đẹp .” Hắn cười nói.
Ta liếc mắt nhìn hắn, ta không có đào hoa như vậy chứ, vạn nhất hắn thật sự đối với ta có hứng thú thì làm sao bây giờ? Ta cũng không muốn ở chỗ này gặp phiền toái.
“Không, là Ngạ Quỷ Sa La.” Ta nhanh chóng đáp, xin lỗi, xin lỗi, Sa La, tha thứ cho ta một lần nha, ta không muốn cùng người đàn ông này dây dưa chút nào.
Sắc mặt của hắn hơi đổi, ánh mắt càng thêm thâm thúy, bên môi tươi cười nhưng lại càng thêm đậm và rực rỡ.
“Nếu đại nhân muốn né tránh phương vị ở chỗ này , như vậy Sa La sẽ không phụng bồi.” Ta vừa nói, một bên dứt khoát đứng lên, ra ngoài cừa, hắn chỉ là ngồi xuống, không nói gì thêm.
Ta trong lòng âm thầm vui vẻ, xem ra hắn chắc là không thích ta đây không chút ưu nhã giải thích.
Sau một đêm say giấc,khi ta từ trong hương hoa Tử Dương ( hoa violet ) tỉnh lại, từ ô vuông cửa sổ nhìn vào ánh mặt trời, tâm tình tốt đẹp. Đứng dậy, không mặc y phục, mới vừa ra khỏi cửa, thì có một người nữ hầu nhỏ tuồi mặc áo mỏng màu tô phương trình lên một món đồ.
Manh giấy Cao Ly màu vàng ưu nhã treo trên một cành liễu, ta ngẩn người, vừa định hỏi vài câu, nữ hầu kia đã rời đi.
Ta mở thư ra, chỉ thấy phía trên viết một bài thơ, chữ viết thanh tú, màu đen đậm nhạt thích hợp, hoa mai lay động.
Xuân nhật dã gian tuyết, tiêu thì thốn thảo sinh.
Quân như xuân thảo lục, nhất kiến tiện chung tình.
Dịch:
Ngày xuân ngoài vườn tuyết nhẹ rơi, thời khắc tuyết tan chính là lúc hoa cỏ sinh sôi.
Quân** như tràn đầy sức sống, chỉ một lần gặp gỡ liền đem lòng yêu mến
**Quân: tôn xưng với người khác.
(@Nguyệt: Mạ ơi, thư tình, thư tình!!!! chỗ này ta hỉu sao dịch vậy, mọi người gạch nhẹ tay =]]] )
Chẳng lẽ đây chính là lời tỏ tình phong nhã của quý tộc thời Bình An trong truyền thuyết ? Do ai viết cho ta? Ta ngây người trong chốc lát, ánh mắt chuyển xuống dưới, chỉ thấy được một cái tên đơn giản: Nguyên Cao Minh.
Nguyên Cao Minh? Là ai? Ta nhìn chằm chằm tờ giấy kia, chợt nhớ tới lời Bảo Hiến nói qua, Nguyên Cao Minh, không phải chính là Hữu đại thần sao?
Như thế nào, hắn vẫn đối với ta có hứng thú sao? Ôi……
=========================
Ta dĩ nhiên là không trả lời thư, cũng không biết trả lời làm sao, tuy nhiên vị Nguyên Cao Minh đại nhân này hình như rất có kiên nhẫn, mỗi ngày một gửi phong thơ, đều là chuyện phong hoa tuyết nguyệt***. Rất nhanh, chuyện này liền truyền ra khắp nơi, một nữ phòng, được nhị vị Hữu đại thần theo đuổi, các nàng xem ra đúng là đã tu luyện phúc khí, càng huống chi, vị Hữu đại thần này tuổi vẫn còn trẻ lại phong nhã. Ta cũng không biết vị Hữu đại thần này đến cùng coi trọng ta chỗ nào……
(***) thư tán tỉnh
Lúc cùng Hữu Cơ đi trong đình viện xem xét hoa sen mới trồng thì ngay cả Hữu Cơ cũng không nhịn được hỏi chuyện này.
“Nương nương, ngài không nên giễu cợt nô tì, Sa La cũng không dám với cao tới Hữu thần đại nhân.” Ta lập tức giải thích.
Hữu Cơ cười cười nói:“Kỳ thật Hữu thần đại nhân hắn……” Lời của nàng nói đến một nửa đột nhiên dừng lại, chỉ là nhìn phía trước.
Theo ánh mắt của nàng nhìn lại,dưới hành lang trước– có bảy tám nữ tử mặc Thập Nhị Đan Y. Trong đó một vị nữ tử phong tư tuyệt diễm, ở trong đám người dễ dàng thấy được, người nọ mặc Long Đảm Sắc Đường Y màu sắc đậm nhạt hài hòa, bên trong Ngũ Y thêu một khu vườn Thu* nho nhỏ,Thường Y màu trắng thêu các loại cây cỏ, tóc dài buông xõa như cành liễu rũ, tư thế mềm mại đáng yêu, thấy rõ mặt của nàng một khắc kia, ta không khỏi lắp bắp kinh hãi, không phải chính là khuôn mặt ta ở hiện đại nhìn thấy sao?…… Chỉ bất quá, nàng bây giờ nếu so với hiện đại nhìn thấy đẹp hơn hơn trăm lần……
***Thu: loại thực vật được nhắc trong sách cổ.
“Văn Xa Phi……” Ta bật thốt lên nói.
Hiện tại Văn Xa Phi đúng là mang vẻ tươi rói, nhìn thấy Hữu Cơ, nàng cũng không có hành lễ, mà là thân thiết kéo tay Hữu Cơ nói :“Thì ra là tỷ tỷ, người cũng tới ngắm hoa sao? Thật sự là thất lễ, không phải ta không muốn hành lễ, chỉ là……” Nàng liếc mắt một cái bụng nảy nở của mình.
Tiểu Tể Tướng trên mặt lộ ra vẻ căm giận bất bình, Hữu Cơ thân thiết nở nụ cười:“Muội muội đã như thế này còn câu nệ lễ tiết làm gì, muội muội hôm nay khác ngày xưa, đứa bé này chính là tương lai của Đông cung a.”
Văn Xa Phi vừa nghe lời này, vui vẻ ra mặt, lộ ra vài phần tiểu nữ nhi dáng điệu thơ ngây nói :“Vẫn là tỷ tỷ tốt nhất, từ khi mang thai đứa bé này, tỷ tỷ vẫn thường xuyên sai người tặng đồ cho ta, Phi Hương xá của ta cực kỳ thoải mái.
“Ai kêu chúng ta từ nhỏ đã là bạn tốt đây.” Hữu Cơ điểm cái trán của nàng, nói:“Nhanh sớm đi về Phi Hương xá đi, đừng làm cho chúng ta lo lắng .”
“Như vậy, cáo từ.” Văn Xa Phi cùng các thị nữ chậm rãi rời đi.
“Nương nương, ngài thật sự là rất ôn nhu. Chủ Thượng đã thật lâu chưa có tới Hoằng Huy điện cho dù có thai, nàng cũng không nên luôn chiếm lấy Chủ Thượng chứ. Trước kia chủ thượng nhưng là đối nương nương ngài……” Tiểu Tể tướng nhìn các nàng bóng lưng chứ.
“Tiểu Tể Tướng,” Hữu cơ ngăn lại nàng, thản nhiên nói:“Trên đời lòng người, giống như các màu hoa.Sắc mặt thay đổi, tâm tình cũng thay đổi . Nhớ kỹ, trên đời này, dễ thay đổi nhất chính là lòng người.“
Mặt nàng sắc bình tĩnh như nước, trong mắt nhìn không ra tâm sự, nhưng là ta biết, càng đem tâm sự chôn sâu trong lòng như vậy, một khi bộc phát, hậu quả khó có thể đoán trước.
Tới nhiều ngày như vậy, ta vậy mà còn chưa gặp qua Thôn Thượng Thiên Hoàng, có khi ta cũng hiểu được Văn Xa Phi có phải hay không có chút rất choáng váng, ở trong cung đình, bá chiếm Hoàng thượng lâu như vậy, cho dù là cho dù tốt tỷ muội cũng sẽ trở mặt.
Sáng sớm hôm nay, Tiểu Tể Tướng vẻ mặt kinh hoảng chạy vào trong phòng của ta.
“Sa, Sa La, cô có biết hay không, trong cung có chuyện ma quái .” Nàng thần sắc bối rối, hiển nhiên bị dọa không nhỏ.
“Chuyện ma quái?”
“Đúng vậy,nữ phòng Tuyên Diệu điện đêm qua mới vừa chết, hơn nữa,” Tiểu Tể Tướng lại gần, thấp giọng nói:“Nghe nói lúc nàng chết không có mặt.”
Một cỗ hàn khí từ đỉnh đầu của ta dâng lên,“Không có mặt? cô là nghe nói sao?”
“Ta nghe các nữ phòng phát hiện thi thể nói, nghe nói da mặt người chết như là bị bóc ra vậy, thật đáng sợ, thật sự là dọa người.” Nàng không dám nói thêm gì nữa.
Nghe nàng nói như vậy, đích xác giống như là ngoài ý muốn.
Tin tức này truyền ra rất nhanh, mọi người nhất thời trong lòng hoảng sợ, sắc trời tối sầm lại, mọi người đều trốn vào trong phòng. Tâm lý của ta cũng bất ổn, muốn biết đến tột cùng là quỷ quái gì mà kinh khủng như thế.
Nghĩ tới đây, ta phủ thêm áo đơn, lấy ra một cái đèn lồng Mẫu Đơn ,đi đến Tuyên Diệu điện ngày hôm qua gặp chuyện không may , Tuyên Diệu điện dường như hẻo lánh, bình thường đều là nơi ở của các phi tử bị thất sủng.
Mới vừa đi tới chỗ hành lang, chỉ nghe trong phòng bên cạnh truyền đến một tiếng nữ tử kêu rên, tiếp theo tựu nhìn thấy một cái màu trắng bóng người nhẹ nhàng đi ra ngoài, biến mất ở trước mắt ta, ta cũng không đuổi theo, bề bộn xông vào trong phòng, nhấc đèn lồng lên nhìn, một nữ tử trẻ tuổi ngã trên sàn nhà.
Ta bình tĩnh, nhè nhẹ vươn tay run rẩy, chuyển qua mặt, vừa nhìn xuống, cực kỳ hoảng sợ, đèn lồng trong tay thiếu chút nữa rơi ở trên mặt đất, quả nhiên, quả nhiên đó là một khuôn mặt không có da mặt! Huyết nhục mơ hồ trên mặt vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy con ngươi cùng hàm răng còn đang run rẩy , ta lập tức quay mặt đi, không nhịn được nôn ra một trận.
Nôn được hai lần, đột nhiên một bàn tay lành lạnh khoác lên trên vai. ta
@Nguyệt: Cứ như là edit truyện kinh dị vậy chời
==================
Bình An tiểu kiến thức : Hậu cung
Thông thường mà nói , Thiên hoàng mỗi ngày tự bản thân cùng chính cung Hoàng Hậu thay nội y, khâm điểm một người tới Thanh Lương điện thị tẩm , người được gọi cần phải đi qua hành lang gấp khúc của Thanh Lương điện- Nữ Ngự Môn. Bởi vì trên đường đi qua những cung điện của các tần phi khác cho nên với người có khả năng mang long thai thường bị ghen tỵ . Đương nhiên , sau đó Thiên Hoàng cũng tự mình đi đến trước Nữ Ngự Môn.
Dựa theo luật lệ quy định , qui chế hậu cung : Hoàng Hậu một người , Phi hai người , Phu Nhân ba người , Tần bốn người . Trong đó , Hoàng Hậu xuất thân hoàng tộc , Phu Nhân phải là con gái của quan Tam Phẩm trở lên, Tần là con gái của quan Ngũ Phẩm trở lên . Nhưng ? tế thượng , từ khi Thánh Vũ Thiên Hoàng lập Đằng Nguyên Quang Minh Tử là Hoàng Hậu, chế độ hậu cung thay đổi . ….
Chánh thê của Thiên Hoàng , nguyên tắc chỉ có một người, cũng có khi có hai Hoàng Hậu.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét