Chương 17 : Ngoài Ý Muốn
Edit & Beta : Bụ Bẫm
Kinh đô năm mới, thế cục hình như càng ngày càng khẩn trương, tin tức phe chống Mạc phủ tấn công đã truyền tới khắp đầu đường cuối ngõ, ai cũng cảm thấy bất an, sợ khai chiến, trong lúc này, đội viên Tân Tuyển Tổ ai cũng rất bận, chỉ có Tam Lang, vẫn là kiên trì năm ba bận sẽ tới hỏi han ân cần, ta dần dần phát hiện, A Cúc vẫn không thể đáp lại hắn, nhưng ánh mắt nhìn hắn đã nhu hòa đi nhiều.
Tam Lang dùng phương thức này thành tâm thành ý biểu đạt lời xin lỗi, A Cúc hẳn cũng có chút cảm động.
Hơn nữa, ngay cả A Cúc cũng không thể đoán được, cô ấy mang thai, suy tính thì hoài thai cách đó không lâu trước khi chồng cô ấy gặp nạn, mới được hai tháng, vẫn chưa biểu hiện, nhưng tin vui này với A Cúc là niềm an ủi lớn, cô ấy cũng dần tươi cười hẳn lên.
Cuối tháng một, rốt cuộc có tuyết lớn, tuyết lớn rơi suốt ba ngày, kinh đô tựa hồ biến thành một tòa ngân bạch.
Bệnh ho khan của Tổng Tư ngày càng nặng, thỉnh thoảng khi hắn đi cùng ta, cũng là ho không ngừng.
Ngoại trừ người phiên Trường Châu, gần đây nhất còn có người phái đảng khác rục rịch, Tổng Tư cũng chấp hành vài nhiệm vụ ám sát bọn họ.
Mồng bốn tháng hai là Nhật Bản lập xuân, vì đã đáp ứng Tổng Tư, cho nên ta sớm đã phải tới trụ sở của họ. Vừa đến đó, Tổng Tư liền kéo ta vào phòng, mở tất cả cửa sổ, cười hì hì đưa ta một bó đậu to, bảo ta làm theo bọn họ, kêu: “Quỷ biến đi, phúc tiến vào,”, đồng thời ném đậu. ( phong tục ném đậu này rất phổ biến ở Nhật Bản vào dịp năm mới, trong mỗi gia đình sẽ chọn ra 1 người đóng vai quỷ những người còn lại sẽ thi nhau ném đâu vào quỷ- mang ý những xua đuổi những điều xấu của năm mới )
Thổ Phương, Cận Đằng, Trai Đằng cùng tất cả mọi người đứng cạnh mỉm cười nhìn chúng tôi.
Đây là tập tục xuân phân của Nhật Bản, tóm lại cũng mang ý xua quỷ cầu phúc. Ta thấy rất thú vị, tung hạt đậu, hô to: “Quỷ biến đi, phúc tiến vào! Quỷ biến đi, phúc tiến vào!”
Trong lòng lại có chút buồn cười, ta học thông linh thuật lâu như vậy, chưa từng nghe qua chuyện quỷ sợ đậu.
“Tiểu Ẩn, hôm nay nếu ăn số đậu bằng tuổi mình, thì sẽ gặp vận may, cô năm nay mười chín, nhanh ăn đi.” Tổng Tư cười, đưa hạt đậu cho ta.
“A!” Ta rất cao hứng cầm lấy một hạt đậu cho vào miệng, vừa ăn hai viên, bỗng thấy Tổng Tư sắc mặt tái nhợt, gập người ho khan kịch liệt, không kịp lấy tay che, đã phun ra một miệng đầy máu, máu đỏ tươi trên nền tuyết trắng, cực kỳ ghê người. Trước khi mọi người kịp phản ứng, Tổng Tư lại phun ra máu nữa, từng giọt từng giọt giống như hoa anh đào huyết sắc nở rộ trong tuyết. Ta ngơ ngác đứng đó, chỉ nghe hạt đậu từng viên, từng viên từ tay rơi xuống trên đất, ta chưa từng thấy Tổng Tư ho ra nhiều máu như thế…
Thổ Phương cùng Cận Đằng lập tức đi lên đỡ , Tổng Tư lau tơ máu khóe miệng, mỉm cười, nói: “Tôi không sao.”
“Vẫn nói là không sao, cậu ho ra máu, sao lại nghiêm trọng như vậy! Chẳng lẽ không đi gặp bác sĩ sao!” Thổ Phương hoàn toàn không có sự bình tĩnh thường thấy.
“Không, không cần lo lắng, tôi thật sự không sao.” Tổng Tư vẫn cười an ủi Thổ Phương.
“Cậu rốt cuộc bị bệnh gì?” Thổ Phương lo lắng hỏi y, nhìn máu trên tuyết, bỗng nhiên biến sắc, giọng khàn khàn:“Chẳng lẽ là……”
“Là ho lao.” Trai Đằng bên cạnh bỗng thêm một câu. Trên mặt anh ta không biểu tình, đáy mắt lại hiện nét bi thương. Ta kinh ngạc nhìn anh ta, anh ta đã sớm biết…
Trai Đằng vừa thốt lên, tất cả đều biến sắc.
“Ho lao, là loại nan y nguy hiểm này sao.” Cận Đằng lẩm bẩm nói.
“Làm sao có thể! Không có khả năng!” Vĩnh Xương Tân Bát lao tới, nắm chặt bả vai Tổng Tư, trong mắt đã rưng rưng. “Không thể nào, Tổng Tư còn trẻ như vậy, sao có thể mắc loại bệnh này chứ !”
“Đúng, thực xin lỗi, khiến mọi người lo lắng.” Tổng Tư vẫn ôn nhu cười, trong nụ cười mang theo nét bất an, là bất an vì khiến mọi người lo lắng.
Mọi người đều trầm mặc, trong đám người truyền đến vài thanh âm nức nở cố nén. Trong Tân Tuyển Tổ, Tổng Tư luôn có nhân duyên tốt nhất, nghe được tin tức như thế, tự nhiên có người không kiềm chế được.
Trong mắt Thổ Phương hiện nét đau lòng, thấp giọng nói: “Cậu không cần chấp hành nhiệm vụ nữa, vài ngày sau lập tức rời nơi này, đến Thiên Đà cốc dưỡng bệnh cho thật tốt.”
Tổng Tư giật mình, nhìn Thổ Phương, lắc lắc đầu, nói: “Phó trưởng, tôi muốn đứng ở nơi này, tôi còn có thể chiến đấu.”
“Đây là mệnh lệnh!” Ngữ khí của Thổ Phương gấp gáp hẳn lên: “Người làm trái lệnh, chém lập tức!”
Tổng Tư còn muốn nói gì đó, ta ngồi xổm xuống, cầm tay hắn, thấp giọng nói: “Đủ rồi, Tổng Tư, anh đã cố hết sức rồi, anh làm rất tốt, thật đó, anh rất tuyệt! Là võ sĩ tuyệt nhất mà tôi gặp qua! Nếu anh không muốn làm mọi người lo lắng, thì nghe lời Thổ Phương tiên sinh, dưỡng bệnh thật tốt.”
Tổng Tư im lặng một lát, rồi thản nhiên nở nụ cười: “Khiến mọi người lo lắng, phó trưởng, tôi sẽ đi Thiên Đà cốc.” Lúc hắn nói lời này, ta cảm thấy toàn bộ ngón tay hắn rung rung, không khỏi trong lòng càng đau xót, chỉ biết nắm chặt lại.
Tổng Tư, không cần vất vả như vậy, là lúc nên dừng lại —
Hai ngày sau, Thổ Phương và Cận Đằng sẽ đưa Tổng Tư đi, ta dù rất muốn đi cùng Tổng Tư, nhưng nhiệm vụ vẫn còn chưa có hoàn thành, không thể rời đi kinh đô, chỉ có thể vào ngày Tổng Tư rời đi mà đi tiễn hắn.
Ngày đó tuyết rơi rất lớn, mọi người nói rất nhiều, rất nhiều với Tổng Tư, nói gì ta cũng không nhỡ rõ, chỉ có thể nhìn theo dáng hình đơn bạc dần xa của Tổng Tư, ta chỉ lẳng lặng đứng đó, Tổng Tư chậm rãi ngoái đầu nhìn lại, nhợt nhạt mỉm cười, sau đó ôn nhu nói một câu: “hẹn gặp lại.” Trong nháy mắt kia, tim ta, giống như bị đào khoét…
Tổng Tư, hai ta nhất định còn có thể gặp lại… Cho nên… Nhất định phải chờ ta đó.
Nội tâm mọi người ngày đó, cũng lạnh như thời tiết này, cũng rét như đại tuyết tán loạn, đội trưởng đội một Xung Điền Tổng Tư, từ nay về sau, biến mất trên ngã tư đường nơi kinh đô, làm bạn với người đó, chỉ có thanh Cúc Văn Nhất Tự cùng Hạ Thanh Quang.
Mọi người dần tản đi, trong lúc vô thức ta quay đầu lại, đã thấy Thổ Phương tiên sinh đứng ngoài cửa, nhìn theo hướng Tổng Tư đi ngày càng xa. Trong ánh mắt hắn, là hỗn loạn giữa bi thương cùng với mất mát khó hiểu. Tay áo màu đen của hắn phi vũ trong gió, thân ảnh cao gầy giữa trời đầy tuyết càng thêm vẻ cô độc.
“Thổ Phương tiên sinh…” Tai thấp giọng thốt lên.
Hắn thu hồi ánh mắt, thấp giọng nói: “Cô cũng về đi.” Nói xong, không nhiều lời nữa, xoay người đi vào trụ sở.
phó trưởng ma quỷ , sở dĩ bước trên con đường Tu La, cũng có nguyên nhân của mình. Dỡ xuống mặt nạ ma quỷ, hắn cũng bất quá…
Là một người bình thường, có tình cảm, có máu thịt —
Không có Tổng Tư, hình như càng lạnh hơn, đầu tháng ba, bỗng nhiên có tin quân chống Mạc phủ đã đi tới kinh đô, rất sớm se đánh vào, thế cục dường như càng hỗn loạn, Mạc phủ ở Kinh đô, tướng quân Đức Xuyên Khánh Hỉ cùng quân đội và đội viên Tân Tuyển Tổ cũng chuẩn bị cho cuộc chiến không thể tránh khỏi này. Chỉ là…
Những ngày này vào tối, nơi này đã không còn khách, đang định đóng cửa, ngoài cửa bỗng có người vào, đúng là Bình Gian Tam Lang, chỉ thấy thần sắc hắn khác hẳn bình thường, tựa hồ là muốn nói gì đó với A Cúc, A Cúc thấy hắn cũng sửng sốt, trong mắt không hề có ý chán ghét, ngược lại có chút lúng túng.
Ta lập tức thức thời đi lên lầu hai, đi vào phòng mình, chuẩn bị đi ngủ.
Không bao lâu, ẩn ẩn nghe dưới tiếng tranh cãi dưới lầu, mơ hồ nghe được mấy lời Đức Xuyên tướng quân, mau rời kinh đô, cũng không có để ý, đại khái là qua bốn, năm phút, dưới lầu bỗng nhiên không còn âm thanh, vô cùng tĩnh mịch. Nghiêng tai nghe ngóng, chút động tĩnh cũng không có, tâm tôi có chút bất an, mặc quần áo, đi xuống dưới lầu. Vừa xuống dưới, nhìn cảnh trước mắt, không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh, trong đầu ‘oanh’ một tiếng…
Tâm Lang cả người là máu ngã trên mặt đấy, trên ngực cắm đoản đao, mà nắm chuôi đoản đao là A Cúc, cũng một thân đầy máu, hai mắt dại ra. Ta chạy nhanh cúi người, kiểm tra Tam Lang, hắn còn hô hấp, nhưng thật mỏng manh, hết cách xoay trời chuyển đất rồi.
“Vì sao!” Ta trừng mắt nhìn cô ấy. “Vì sao lại giết người, là thay chồng cô báo thù sao?”
Cô ấy chỉ ngây ngốc nhìn Tam Lang, bỗng nhiên bật khóc, liều mạng lắc đầu, nói năng lộn xộn không xong: “Tôi, tôi không muốn giết người, tôi không nghĩ gì, tôi không biết chuyện gì xảy ra, tôi…”
“A Cúc, cô bình tĩnh lại đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Vừa rồi hắn nói Tướng quân đã bỏ bọn họ và quân đội bỏ chạy tới Giang Hộ, cho nên bọn họ chuẩn bị đi Giang Hộ, hắn muốn tôi đi với hắn, tình thế cấp bách tôi liền…” Hình như cô ấy đã bình tĩnh hớn.
“Như vậy cô đâu cần giết hắn!” Ta cả giận nói.
Cô ấy bỗng nhiên cười buồn, thần sắc kỳ quái: “Tôi vừa cự tuyệt, nhưng mà, cô tin không, tôi thực có hy vọng cùng hắn đi… Tôi…”
Tôi nhìn cô ấy chằm chằm, bỗng nhiên một suy nghĩ nảy ra trong đầu, ngạc nhiên nói: “Chẳng lẽ cô, chẳng lẽ cô đã thích…”
“Đừng nói nữa!” Cô ấy che tai lại. “Tôi là phụ nữ hư hỏng, Tiểu Ẩn, lại với kẻ đã giết chồng mình… Tôi… Tôi tuyệt đối không thể thích hắn, tôi tuyệt đối không thể đi cùng hắn, tôi chỉ có thể làm vậy, mới có thể quên hắn…”
“Cô, cô là đồ ngốc sao!” Ta kéo mạnh cô ấy. “Cô thanh tỉnh lại cho tôi, A Cúc, tôi cam đoan, đây sẽ là chuyện cuối cùng khiến cô ân hận!”
Cô ấy không nói gì cả, chỉ ngẩn người nhìn Tam Lang?
Bây giờ nên làm thế nào? Ta cố hết sức giữ mình bình tĩnh, cách duy nhất chính là thừa dịp đêm tối đưa Tam Lang khỏi nơi này, tuyệt không để Trai Đằng hay những người khác trong Tân Tuyển Tổ biết là A Cúc làm.
Vừa nghĩ tới đây, bỗng nhiên có tiếng bước chân truyền từ ngoài cửa, nhất thời kinh hãi, đang muốn đi kéo cửa, chỉ nghe ầm một tiếng, cửa gỗ bị một cước đá mạnh văng ra.
Ta không cần ngẩng đầu cũng biết người tới là ai. Sát khí mãnh liệt kia, cái loại khiến người ta vô cùng áp lực, nơi đây chỉ có một nhân tài mới có — Trai Đằng Nhất.
Ta không khỏi cười khổ, chuyện nên đến chung quy phải đến.
Anh ta nhìn Tam Lang ngã trên vũng máu, trong đôi mắt loáng màu đỏ sậm, đồng tử co rút lại, lạnh gióng nói với A Cúc: “Là cô làm sao?”
A Cúc đờ đẫn gật gật đầu.
“Bá” một tiếng, Trai Đằng đã rút đao.
Ta cả kinh, vội vàng chắn trước mặt A Cúc, đưa tay vào áo chuẩn bị lấy Định Thân phù.
“Cô, tránh ra.” Trong mắt anh ta có chút kinh ngạc. Đang muốn tiến lên, quần lại bị người kéo lại, cúi đầu nhìn, là Tam Lang đang hấp hối. Hắn cố gắng nói: “Không, không liên quan đến cô ấy, thả … thả…” Những lời còn lại không bao giờ thốt lên, đầu lệch sang bên, liền không còn thở nữa. Màu đỏ trong mắt Trai Đằng ngày càng đậm, tay nắm đao cũng càng chặt.
“Tam Lang…” A Cúc thấp giọng gọi, nói: “Nếu thế, cho tôi được giải thoát đi.” Cô ấy vừa nhắm mắt, bỗng nhiên như nhớ tới cái gì, vội vã lùi hai bước, run giọng nói: “Không được, không được, tôi không thể chết được, van cầu ngài, buông tha tôi.”
Vừa rồi vẫn là thái độ không sao cả, sao lại kích động như vậy, ta hoang mang nhìn cô ấy, phát hiện tay cô ấy đặt trên bụng, phản ứng lại được ngay, A Cúc đang có thai, trách không được cô ấy như thế nào cũng không chịu chết, cô ấy là vì đứa bé…. Bỗng nhiên, ta hiểu ra tất cả, A Cúc sở dĩ hạ lời nguyền độc như vậy, đều là vì đứa bé… Nếu tôi đoán không sai, Trai Đằng nhất định là không cho cô ấy cơ hội nói ra.
Trai Đằng mặt không đổi sắc nhìn cô ấy, sát khí trong mắt ngày càng tăng, không còn thời gian, ta vừa định rút phù chú ra, chỉ thấy trước mắt hàn quang chợt lóe, đao của anh ta đã chỉ vào cổ tôi, lạnh lùng nói: “Nếu cô muốn dùng trò đã đối phó với lãng nhân đó với tôi, tôi sẽ không khách khí.”
Ta khiếp sợ nhìn anh ta, tâm trạng trầm xuống, ra là anh ta đã sớm phát hiện … để xem tay ta nhanh, hay đao anh ta nhanh, ta không muốn biết đáp án. Cho nên, nếu có thể, ta tuyệt không thể mạo hiểm như vậy.
Nhưng mà, ta cũng không thể để A Cúc chết. Ta nhanh như cắt mặc niệm Bì Lư Già Na Phật Tâm chú, tạo một kết giới đơn giản quanh A Cúc. Như vậy, ít nhất trong ba khắc anh ta cũng không thể thương tổn A Cúc.
“Trai Đằng tiên sinh, nghe tôi nói vài câu, chỉ vài câu thôi.” Ta bình tĩnh nói.
Anh ta suy nghĩ một chút, nói: ” Nói.”
“Trai Đằng tiên sinh từng nói, Ác tức trảm, phàm là tà ác, hết thảy đều phải trảm, đúng không?”
“Không sai.”
“Tôi biết, trong mắt Trai Đăng tiên sinh bây giờ, A Cúc là ác, nhưng tôi muốn hỏi, đứa bé trong bụng cô ấy cũng là ác sao?”
Đồng tử Trai Đằng càng co rút lại: “Đứa bé?”
“Không sai, A Cúc đã có thai, đứa bé này không phải ác, nếu Trai Đằng tiên sinh muốn giết cô ấy, thì cũng giết luôn cả đứa bé vô tội này, song tôi nghĩ đây không giống tín niệm ác tức trảm của anh…” Nhìn anh ta thoáng do dự, ta tiếp tục nói: “Ở thời đại này, mỗi người đều có nỗi khổ tâm riêng cùng lý do sống sót, cho dù giết người, có khi cũng là bất đắc dĩ, nhưng xin anh, Trai Đằng tiên sinh, tôi xin anh cho đứa bé vô tội này, cho nó một cơ hội nhìn thế giới, dùng mắt nó xem tương lai của quốc gia này biến đổi, có lẽ tương lai của nó, sẽ không còn thời đại tinh phong huyết vũ này, có lẽ không còn giống các người, phải dùng đao kiếm nói chuyện… Xin anh, cho nó một cơ hội.”
Sắc mặt Trai Đằng biến hóa khó lường, trên trán tôi lấm tấm mồ hôi, anh ta yên lặng nhìn ta, sát khí không còn sắc bén như trước, màu đỏ trong mắt cũng dần nhạt đi, ta không khỏi thở hắt ra:
“Hôm nay ta không giết cô, song cô đừng nghĩ ta tha cho cô, chờ cô sinh xong, ta sẽ tới tìm cô.” Anh ta lạnh lùng nói, tra đao vào vỏ.
Nhìn anh ta thu đao, lúc này ta mới yên lòng, lại sờ trán, thật nhiều mồ hôi, xong rồi, xong rồi, mặc kệ thế nào, nhiệm vụ cuối cùng miễn cưỡng coi như hoàn thành …
Anh ta xoay người ôm thi thể Tam Lang, đi ra ngoài cửa.
“Trai Đằng tiên sinh, tôi rất nhanh sẽ tới gặp Tổng Tư.”Ta bỗng nhiên mở miệng nói.
Anh ta ngừng lại, trầm mặc một lát, nói. “Vừa lúc, tôi và cô cùng đi, ba ngày sau, tôi ở trụ sở chờ cô.” Ta nửa há miệng, không biết nên trả lời thế nào.
Anh ta cũng không đợi tôi trả lời, lập tức đi ra.
“Cám ơn cô, Tiểu Ẩn.” A Cúc xoa bụng mình, cảm kích nói .
“Không cần cảm tạ tôi, muốn cảm ơn thì cảm ơn đứa bé, nuôi nấng nó thật tốt vào.” Với việc cô ấy giết Tam Lang, ta vẫn có chút khúc mắc không vui.
“Nhưng mà, Trai Đằng tiên sinh nói sau khi đứa bé sinh ra sẽ…”
“Sẽ không đâu.” Ta nhìn ra ngoài cửa, thấp giọng nói.
Giống như trong sử sách ghi lại, trước khi quân chống Mạc phủ tới nơi, vị tướng quân cuối cùng của Mạc phủ là Đức Xuyên Khánh Hỉ đã thấy không ổn, sớm đã sợ hãi, chấp nhận chính sánh quy hàng của thuộc hạ, thừa dịp đêm rời khỏi kinh đô, tới Giang Hồ, từ lúc tướng quân Đức Xuyên Gia Khang của Mạc phủ nắm đại quyền, đã qua hơn hai trăm năm, rốt cuộc trở lại tay thiên hoàng.
Thành viên Tân Tuyển Tổ cũng theo Đức Xuyên Khánh Hỉ toàn thể rút về Giang Hộ.
Ba ngày sau, ta đi theo Trai Đằng tới Thiên Đà cốc, trước khi nhìn thấy Tổng Tư, ta không gọi Tư Âm, tôi không muốn trở về.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét