EDIT & BETA : BỤ BẪM
“Bọn họ là người của Tân Tuyển Tổ, cũng coi như khách quen của nơi này.” A Cúc nhỏ giọng nói bên tai tôi. Tôi gật gật đầu, đi tới trước bọn, cười cười nói: “Hoan nghênh tới đây, xin hỏi các vị muốn gì.”
Người thấp hơn kia nhìn tôi, cười nói: “Cô này chưa từng gặp qua, là mới tới sao?”
“Đúng vậy, tôi mới mời cô ấy đến giúp.” A Cúc trả lời.
“Mì sợi thịt luộc.” Người cao cao lạnh lùng lên tiếng, thanh âm của anh ta cũng lạnh như ánh mắt vậy.
“Ha ha, tôi nói này Nhất, lần nào cậu tới cũng mì sợi thịt luộc.” Người nọ hì hì nói.
Trong lòng tôi cả kinh, thật sự là đắc lai toàn bất phí công phu (đến khi thấy được chẳng tốn công), người đàn ông này sát khí nặng như vậy, tám phần chính là Trai Đằng Nhất. Trai Đằng Nhất, đội trưởng đội ba Tân Tuyển Tổ, nổi danh về trinh sát cùng ám sát, kiếm pháp sạch sẽ nhanh gọn, chiêu thức không thừa không thiếu, nhất kích tất sát.
Hôm nay là cái ngày gì, hai đại kiếm khách tuyệt đỉnh đương thời cùng tôi gặp mặt…
Chỉ là tại sao Trai Đằng Nhất lại muốn giết A Cúc? Mặc kệ lí do gì, dù sao tôi cũng phải ngăn cản chuyện này xảy ra trong khả năng có thể.
Tôi đứng một bên quan sát bọn họ, phát hiện ánh mắt của người thấp hơn luôn dừng ở A Cúc, thoạt nhìn tựa như rất có hảo cảm với cô ấy. Mà Trai Đằng lại chỉ nhìn không chớp mắt, sắc mặt lạnh lùng.
Khi bưng thức ăn qua có nghe thấy vài câu trong cuộc đối thoại ngắn gọn của bọn họ:
“A Nhất, người của Trường Châu phái hình như lại rục rịch.”
“Đúng, có vẻ như có không ít gian tế trà trộn…”
“Đêm mai chúng ta có phải hay không…”
“Tam Lang, chuyện này không cần nói ở đây.”
Trai Đằng lạnh lùng ngắt lời người tên Tam Lang kia, nhìn qua cũng biết đề phòng của anh ta tuyệt không lơi lỏng, không hổ là người chuyên môn phụ trách trinh thám và ám sát.
*Tam Lang: tên đầy đủ là Tỉnh Thượng Nguyên Tam Lang, Inoue Genzaburo, đội trưởng đội 6 của Shinsengumi, sử dụng thanh kiếm Shirakawazumi Kanetsune (白川住兼常, Bạch Xuyên Trú Kiêm Thường).
Trai Đằng bỗng nhiên ngẩng đầu liếc tôi một cái, ánh mắt lãnh khốc giống như thanh khiếm xuyên qua tim tôi, khiến trong nháy mắt tôi có cảm giác như bị đóng băng, khác với cái lạnh của Tiểu Chính, trong ánh mắt anh ta, tôi cảm thấy mùi máu.
Khay đồ trên tay không khỏi run rẩy một chút, vài giọt nước nóng tung tóe bắn ra, đúng ngay trên quần áo anh ta.
“A, thực xin lỗi!” Tôi vội vã giúp anh ta lau, không xong rồi, vạn nhất anh ta nổi bão rút đao chém tôi thì làm sao giờ? Tôi nên dùng vu độn hay định thân thuật?
“Tránh ra.” Ngoài dự đoán của tôi, anh ta chỉ lạnh lùng nói một câu, thân hình động cũng không thèm động.
Cầu còn không được, tôi đang muốn lui ra xa, bỗng nhiên mành cửa bị nhấc lên, một nhân ảnh bạch sắc nhẹ nhàng tiêu sái tiến vào.
“Tổng Ty, cậu đến rồi, chúng tôi đang chờ cậu đấy.” Tam Lang nhiệt tình đón chào nam tử kia.
Tổng Ty? Hướng Điền Tổng Ty? Tôi ngạc nhiên ngẩng đầu, quả nhiên là mĩ thiếu niên mới gặp ban sáng. Y nhìn tôi, cũng thoáng sửng sốt, nhưng lại cười rất tươi với tôi, nụ cười của y luôn có cảm giác khiến người ta như mộc xuân phong.
*như mộc xuân phong: có thể coi là thành ngữ, với ý nghĩa như ngồi trong gió xuân, nghĩa bóng là sự khai trí sau khi tiếp xúc với người có kiến thức.
Tôi lại nhìn thoáng qua Trai Đằng, kinh ngạc nhất là trong ánh mắt Trai Đằng nhìn Tổng Ty dường như xuất hiện tia ấm áp.
Y cười dài nhìn tôi, bỗng nhiên chỉ lên mu bàn tay tôi, hỏi: “Tay cô làm sao thế, Tiểu Ẩn?”
Vừa nghe y nói, tôi liền cảm thấy mu bàn tay đau đớn hơn, cúi đầu nhìn, ra là vừa rồi cũng có vài giọt canh nóng rơi trên mu bàn tay tôi, hiện tại đã chuyển màu đỏ rồi, ngu ơi là ngu, sao giờ tôi mới thấy đau không biết.
“Tổng Ty, cậu biết cô ấy sao?” Tam Lang kinh ngạc hỏi.
“A, coi như vậy đi.” Tổng Ty vừa cười vừa lấy trong áo ra một túi giấy, cúi người, đặt vào tay tôi, nói. “Cho cô đấy, ăn sẽ không đau.” Trong tâm tôi bỗng thấy cảm động, Tổng Ty thật quá ôn nhu, tôi mở giấy túi ra, bên trong là vài mảnh đường màu lá cọ, tôi nhận ra loại đường này là đậu bình đường, hình như là loại đừng trẻ con thích ăn nhất. Sao lại có cảm giác như đang dỗ đứa nhỏ…
“À, cám ơn.” Tôi ấp a ấp úng nói, “Nhưng mà, tôi không phải trẻ con…”
“Ha ha, không vấn đề.” Y lại khoái trá nở nụ cười, cười vài tiếng, bỗng nhiên thay bằng một đợt ho khan kịch liệt, y vội vàng che miệng, thấp giọng nói. “Thật có lỗi.” Nói xong bỏ chạy ra khỏi cửa.
Ho khan? Đúng rồi, tôi nhớ ra rồi, lịch sử ghi lại Hướng Điền Tổng Ty là chết vì họa bệnh lao phổi, nhìn thế này, bệnh của y không nhẹ. Nghĩ đến đây, tim tôi bỗng run lên, không tự chủ chạy ra ngoài theo y.
Sau nhà, Tổng Ty dựa vào tưởng kịch liệt ho khan, khi y mở chiếc khăn nhạt màu ra, tôi thấy rõ chỗ đó có nhiều huyết sắc hoa.
(Tường Tử: *nhìn trời* Bi kịch, trời đố người tài.)
Y thấy tôi đi ra, mỉm cười, nhẹ giọng nói: “Ta không sao.”
Tôi yên lặng nhìn y, vì sao, bị bệnh tật tra tấn thống khổ như vậy y vẫn có thể cười trong veo thuần khiết như thế, y đến tột cùng là người như thế nào?
“Nếu đã nói không sao, thì vào nhà đi, bên ngoài rất lạnh.” Tôi thấp giọng nói, quay đầu trở về.
“Điều này, xin đừng nói cho ai biết.” Y cúi đầu, nói sau lưng tôi.
Tôi cả kinh, chẳng lẽ tới bây giờ, những người khác vẫn không biết y bị lao phổi sao? Hay y vẫn lén gạt mọi người? Tôi kinh ngạc quay đầu nhìn y, chỉ thấy y như cũ, nụ cười trong veo ấm áp: “Ta không muốn làm mọi người lo lắng.”
Tâm tôi, tựa hồ lại bị tác động.
Vào phòng, ánh mắt Trai Đằng quan tâm nhanh nhìn sang Tổng Ty, Tam Lang cũng vội vàng hỏi: “Tổng Ty, cậu sao rồi? Bệnh ho khan của cậu hình như càng ngày càng nặng.”
Tổng Ty tươi cười nói: “Không có gì, chỉ là ho khan thôi, thời tiết thay đổi, tôi dễ bị cảm mạo ho khan.”
“Bác sĩ Tùng Bản nói như thế nào?” Trai Đằng cũng đã mở miệng.
“Không có gì, yên tâm đi.” Tổng Ty cười trông giống trẻ con.
*Bác sĩ Tùng Bản: Tùng Bản Thuận (Matsumoto Jun), là bác sĩ trị liệu cho Shinsengumi.
Trai Đằng không nói lời nào nữa, chỉ là trong mắt hiện lên thần sắc phức tạp.
“Đúng rồi, nghe nói cậu mấy hôm trước nhìn lén tập thơ Bài Cú của Phó trưởng Thổ Phương, anh ta rất giận dữ.” Tam Lang bỗng nhiên nhớ ra cái gì, cười nói.
*thơ Bài Cú: thơ Haiku.
*Thổ Phương: Thổ Phương Tuế Tam Hijitaka Toshizou, phó trưởng ma quỷ của Shinsengumi. Thỉnh tra Google để biết thêm chi tiết.
“Nói đến chuyện này, Phó Trưởng thiếu chút nữa là rút đao, ha ha ha.” Tổng Ty nhìn qua trông thật khoái trá.
“Như vậy, Phó trưởng ma quỷ của chúng ta viết gì?” Tam Lang tò mò hỏi.
“Cái này.” Tổng Ty cạy cạy cái nút, bỗng nghiên nghiêm mặt ngâm tụng: “Nhất đóa mai hoa khai, mai hoa y cựu thị mai hoa, mai hoa khai kỷ đóa, dã bất hội biến thành mai hoa dĩ ngoại gì gì đó”
*Nhất đóa mai hoa khai, mai hoa y cựu thị mai hoa, mai hoa khai kỷ đóa, dã bất hội biến thành mai hoa dĩ ngoại: 1 đóa hoa mai nở, hoa mai như trước vẫn là hoa mai, hoa mai đã nở, cũng sẽ là hoa mai.
Còn chưa nói xong, tôi đã xì một tiếng, phải nhịn cười, cái này là thơ sao, Tam Lang cười không kiêng nể, ngay cả mắt Trai Đằng cũng có ý cười.
“Bình Gian tiên sinh, Trai Đằng tiên sinh, hai người dám chê cười thơ của phó trưởng Thổ Phương, mổ bụng, toàn bộ mổ bụng…” Chính Tổng Ty cũng không nhịn được cười, trên khuôn mặt trắng đến gần trong suốt xuất hiện vài tia đỏ ửng, trong tiếng cười, tôi nghe được vài tiếng ho khan cố nén.
Tôi bỗng nhiên thấy đau lòng cho thiếu niên tên Tổng Ty…
Tuy rằng y được gọi là Nhân Trảm, Quỷ Chi Tử, nhưng những lời này đều từ trong sách, tôi chưa bao giờ tận mắt thấy qua, tôi chỉ biết, Tổng Ty trước mắt mình, vô cùng ôn nhu.
==================================
Từ nay đã hơn mười nay, tôi luôn mơ hồ về A Cúc, cô ấy là phụ nữ Nhật Bản điển hình, hiền lành giỏi giang, tâm địa thiện lương, vậy sao Trai Đằng lại giết cô ấy, mà cô ấy vì sao oán khí nặng thế, đưa ra lời nguyền rủa nặng vậy? Tư Âm nói là Trai Đằng giết cô ấy vì bằng hữu, chẳng lẽ bằng hữu này chính là Tam Lang? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Chồng của A Cúc dường như cũng rất thần bí, thường xuyên không ở nhà, không biết có việc gì.
Cho đến bây giờ, trong bụng tôi đầy nghi hoặc.
Mỗi này đi Trận Tiền Ốc mua rau dưa hoa quả cũng thành thói quen, vừa thở không khí trong lành buổi sớm, cũng là để thư gian, khi đi ngang qua một dược ốc, tôi bỗng nhiên nhớ tới bệnh của Tổng Ty, tuy rằng tôi cũng không biết nhiều về lao phổi, nhưng nếu có thể thoáng chặn ho khan của y, giảm chút thống khổ cũng tốt, tôi nhìn quả lê trong giỏ, chọn một vị thuốc đông y tên Xuyên bối mẫu.
Xuyên bối mẫu chưng lê cách thủy, tôi chỉ nghĩ đến cái này, quả nhiên là không thể học y thuật mà.
Khi đi ngang qua Di Ốc (phường bán mạch nha), lại nghĩ đến hôm đó đậu bình đường mà Tổng Ty cho tôi rất ngon, nhịn không được đi qua, chỉ thấy trước ốc có một người mặc đồng phục Thiển Thông Sắc lông vũ trắng đang cúi đầu chọn lựa. Đó không phải đồng phục của Tân Tuyển Tổ sao, tôi đến gần y, y vừa nghiêng đầu, đúng lúc mặt đối mặt với tôi.
“Tổng Ty!” Tôi kinh ngạc thốt lên: “Sao anh lại ở đây?”
Tổng Ty thấy đó là tôi, theo thói quen nở nụ cười: “Tiểu Ẩn, cô cũng tới mua đậu bình đường sao?”
Tôi gật gật đầu: “Ừ, lần trước ăn một lần đâm ra nghiện đấy.”
“Đúng, đúng, ăn ngon lắm.” Tổng Ty cười tươi vô cùng.
“Sao hôm nay anh lại mặc đồng phục?” Tôi chỉ chỉ đồng phục trên người y.
“A, hôm nay tới phiên tôi đi trực cùng Trai Đằng tiên sinh.” Y vừa nói vừa thanh toán tiền, đưa túi giấy cho tôi. “Cho cô đó, đây là túi cuối cùng.”
“Không nên không nên, anh thích ăn mà.” Tôi xua tay liên hồi.
“Không sao đâu.” Y thản nhiên cười, đắm chìm trong ánh mặt trời, nụ cười lại càng chói mắt.
“Đúng rồi, đi theo tôi.” Tôi kéo y, đi tới cạnh bờ sông, y tựa hồ có chút ngạc nhiên, nhưng vẫn để mặc tôi kéo.
“Ngồi xuống.” Tôi chỉ chỉ mặt cỏ, đem đống đồ đặt sang bên, mình ngồi xuống trước. Y cũng lập tức ngồi xuống cạnh tôi, hỏi: “Làm sao vậy?”
“Cùng nhau ăn đi.” Tôi mở giấy túi, lấy một khối đưa cho y. Y sửng sốt một chút, lập tức mỉm cười. “Được.”
Mùi đậu nồng đậm tràn ngập khoang miệng, còn ngọt hơn so với cảm giác nuốt chocolate, nhìn nhìn Tổng Ty đang tập trung tinh thần ăn bên cạnh, tôi không khỏi suy nghĩ nếu ở hiện đại, không biết y có thể thích ăn chocolate không nhỉ?
“Khụ, khụ!” Y lại nén ho hai tiếng.
“Tổng Ty, đừng lo, không cần chịu đựng, ho ra thì tốt hơn, không cần vất vả.” Mỗi lần nghe y ho một tiếng, tâm lý tôi cũng như bị quất.
“Tôi không sao.” Y tiếp tục thả khối đường vào miệng.
“Tổng Ty, bệnh của anh… cần nghỉ ngơi nhiều…” Tôi ấp a ấp úng nói.
Y liếc tôi, hơi kinh ngạc: “Cô biết tôi bị bệnh gì?”
“Ừ, tôi biết một chút, tôi nghĩ bác sĩ nhất định là cùng anh nói qua rồi?”
“À, ừ. Tôi biết bệnh mình mà.” Y nhìn sóng gợn lăn tăn, nụ cười dần biến mất. “Có lẽ trong tương lai, tôi sẽ trên giường bệnh vượt qua, nhưng ở hiện tại, chừng nào tôi còn có thể cầm kiếm, tôi không thể dừng lại, vì bảo vệ người bên cạnh, vì bằng hữu mà kề vai chiến đấu, tôi cũng muốn cầm kiếm, tiếp tục chiến đấu…”
Lúc y ngẩng đầu, ánh mắt đạm mà trong suốt, ánh mặt trời chiếu vào bên cạnh, đọng lại trong đáy mắt, không hề tản đi, lòng tôi trong nháy mắt như chấn động.
“Vậy anh cứ làm chuyện anh muốn làm, ít nhất về sau khi nghĩ lại, cũng không hối hận, không thẹn với lương tâm.” Tôi cười cười nói.
Y quay đầu nhìn tôi, tươi cười ấm áp, gật đầu thật mạnh.
“Song, thân thể vẫn phải để ý, bằng không cho dù anh muốn hay không, cũng chỉ có thể ngoan ngoãn nằm, cho anh này.” Tôi đưa lê trong giỏ và Xuyên bối mẫu cho y, nói. “Đem Xuyên bối mẫu đặt trong lê vét sách ruột, chưng cách thủy, ăn toàn bộ, nhuận phế giảm ho.”
Y tươi cười như trước, trong mắt ẩn hiện tia cảm động, nhận đồ, đứng dậy nói: “Đa tạ, không còn sớm, tôi cũng nên trở về.”
“Ừ, lần sau gặp lại, cám ơn vì đậu bình đường.” Tôi cũng thu dọn, đứng dậy.
“Cám ơn.” Y chỉ thứ gì đó trong tay, mỉm cười, xoay người rời đi.
Nhìn bóng dáng y đi xa, tôi tựa hồ lại nghe thấy một đợt ho khan. Tâm lý tôi, tựa hồ càng ngày càng khó chịu —
Cuộc sống sau đó, hết thảy giống như bình thường, Trai Đằng và Tam Lang thoạt nhìn như khách quen của nơi này, Tổng Ty cũng tới vài lần, mỗi lần đều bị tôi buộc ăn một chén Xuyên bối mẫu chưng lê hoặc là lê trắng với mật, nhìn y ngoan ngoãn ăn từng ngụm từng ngụm, tôi mới thấy trong lòng thoải mái một chút. Không biết vì sao, thiếu niên này khiến tôi đau lòng như vậy, nụ cười của y còn khiến tôi đau hơn khi y ho khan, luôn nghĩ, dưới vẻ ngoài nhu nhược là một ý chí kiên cường như thế nào…
Dần dần, tôi với bọn họ dần quen hơn, Tam Lang thường xuyên nói giỡn với tôi, mà Trai Đằng tuy vẫn trầm mặc như trước, nhưng ánh mắt nhìn tôi rõ ràng bớt vài phần địch ý.
Hôm nay vừa mở, đã thấy một thân ảnh quen thuộc, tóc đen thật dài, kimono trắng, sáng lạn tươi cười, khóe miệng tôi vô thức nhếch lên: “Tổng Ty, sao hôm say sớm vậy? Chẳng lẽ…” Tôi trừng mắt. “Sớm như vậy muốn ăn xuyên bối mẫu chưng lê của tôi?” Thấy y khí sắc không sao, tâm tình tôi tự nhiên rất tốt.
“Ha ha,” Y cười nói. “Hôm nay chúng ta cùng tập trung ở trụ sở so tài chiến đấu đó, có muốn xem không?”
“So tài chiến đấu?” Lòng tôi khẽ động, nghe qua rất thú vị.
“Tôi cùng Trai Đằng cũng tham gia.” Nét cười trên mặt y càng đậm.
“Cái gì? Anh cũng tham gia? Nhưng thân thể anh thì sao?” Tôi có chút lo lắng hỏi.
“Không sao, tôi vẫn còn có thể huy động chuôi kiếm Cúc Văn Nhất Tự này mà.” Y chỉ thái đao bên hông. Trước kia cũng có nghe qua, Cúc Văn Nhất Tự cùng Gia Hạ Thanh Quang, là hai thanh thái đao mà Hướng Điền Tổng Ty luôn thích dùng nhất.
*Cúc Văn Nhất Tự: Kikuichimonji
*Gia Hạ Thanh Quang: Norimune (*tự bịt miệng để khỏi dông dài.)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét