EDIT & BETA: LIỄU VY- XÍCH NGUYỆT
Thân thể ta cứng đờ, da đầu tê dại, chẳng lẽ yêu quái kia đã trở về? Mới vừa bỏ tay vào lòng chuẩn bị móc phù chú ra, một âm thanh thông thấu như giọt sương chảy xuống trên lá cây ở đỉnh đầu ta vang lên.
“Sa La, tại sao ngươi lại ở chỗ này?”
Ta ngẩng đầu nhìn, lòng vô cùng mừng rỡ, chính là Tình Minh!
“Ngươi tại sao lại ở chỗ này?” Ta không nhịn được hỏi.
“Chủ Thượng vì chuyện ngày hôm nay phái người truyền sư phụ vào cung, tuy nhiên sư phụ, sư huynh hiện tại đang ở Mỹ Nùng ( Mino), không thể trở về gấp, cho nên ta tới.” Hắn vừa nói, vừa đi đến bên người nàng kia, ngồi xổm xuống, cẩn thận xem xét.
“Tình Minh, vừa rồi ta hình như là nhìn thấy một thân ảnh màu trắng, hơn nữa thoạt nhìn hình như là bóng lưng của phụ nữ.” Ta vội vàng nói.
Hắn gật gật đầu, đột nhiên như là phát hiện cái gì, ở trên tóc nữ tử đó nổi lên một ít đồ vật, ta đem đèn lồng để sát vào một chút, nguyên lai trên tay hắn chính là một ít bột phấn màu trắng.
“Tình Minh, đây là……” Ta chần chờ hỏi.
“Bạch Phấn Mỗ Mỗ.”* Hắn nhẹ nhàng phun ra vài chữ.
Một loại yêu quái trong truyền thuyết Nhật Bổn
thường xuất hiện trong đêm bão tuyết. Có năng lực sinh thạch xuyên; truyền thuyết kể rằng Bạch Phấn Mỗ Mỗ có gương mặt trắng bệch.Luôn mặc kimono màu trắng , che một cái ô to trên đầu、 tay cầm quải trượng cùng bầu rượu . Khi các thiếu nữ gặp phải bà ta , Mỗ Mỗ sẽ lấy một loại phấn trắng trong bầu rượu đưa cho các nàng thoa lên mặt [ loại yêu quái này thường đánh vào tâm lý thích làm đẹp, muốn da trắng của phái nữ]
Thường xuất hiện dưới hình dạng một bà lão, thích lừa gạt dung mạo của thiếu nữ , lừa gạt các nàng dùng một loại phấn thoa mặt do bà ta chế ra, nói phấn này có thể làm cho các thiếu nữ càng thêm trắng nõn . Nhưng khi thoa phấn này lên da của các thiếu nữ sẽ bong tróc , sau đó Bạch Phấn Mỗ Mỗ sẽ lấy da của các nàng làm chiến lợi phẩm.
Bạch Phấn Mỗ Mỗ? Bình thường lấy bộ dáng lão bà bà xuất hiện, thích lừa gạt nữ tử có dung mạo xinh đẹp, lừa gạt các nàng dùng một loại phấn trắng thoa mặt do mình làm, nói là phấn có thể làm cho các thiếu nữ càng thêm trắng nõn xinh đẹp, nhưng loại phấn trắng này sẽ làm da mặt của cô gái bóc ra, mà Bạch Phấn Mỗ Mỗ cuối cùng sẽ thu lấy mặt của các nàng sử dụng.
Tâm của ta phát lạnh, tại sao Nhật Bản cổ đại lại có nhiều yêu quái khủng bố như vậy.
Bên ngoài truyền đến một trận ồn ào ,đang lúc mọi người vây quanh cửa phòng một nam tử mặc Đường Y nhuộm màu của cây Hoàng Lư (Cotinut) đi tới.
Tình Minh liếc mắt một cái, hành lễ một chút:“Chủ Thượng.”
Người này chính là Thiên Hoàng sao? Ta giương mắt nhìn lên, nhìn hắn cũng khoảng chừng hai mươi bốn hai mươi lăm tuổi, dung mạo tuấn tú, mặc dù không giống Nguyên Cao Minh phong lưu, nhưng cũng là có vài phần khí thế.
“Tình Minh, đến tột cùng là sao lại thế này?”
“Hồi bẩm Chủ Thượng, chính là Bạch Phấn Mỗ Mỗ tác quái.”
“Bạch Phấn Mỗ Mỗ? Trẫm còn tưởng rằng đúng là nghe đồn, thì ra là thật sự. Nếu như truyền ra, lòng người trong cung sẽ đại loạn, Tình Minh, ngươi hãy tìm biện pháp, trong vòng hai ngày giải quyết yêu quái kia.”
“Thần sẽ làm hết sức.”
“Truyền ý chỉ của Trẫm, lập tức tăng số người phòng thủ, bảo vệ ở mười hai điện chung quanh. Tình Minh, ngươi nhanh chóng giải quyết Bạch Phấn Mỗ Mỗ.Trẫm không muốn lại có người xảy ra chuyện.” Hắn phất phất tay, ý bảo thủ hạ đem thi thể mang ra ngoài.
Tình Minh dừng một chút nói:“Tuy nhiên thần không thể cam đoan Bạch Phấn Mỗ Mỗ nhất định sẽ xuất hiện trong hai ngày này.”
“Nếu Bạch Phấn Mỗ Mỗ thích da mặt con gái, như vậy chúng ta tìm một nữ tử đến làm mồi dụ, sớm chuẩn bị sẵn sàng, như vậy không phải càng dễ dàng bắt được Bạch Phấn Mỗ Mỗ sao.” Ta không nhịn được xen vào một câu.
Hoàng thượng lúc này mới lưu ý đến ta, nói :“Ngươi là người phương nào? Tại sao lại ở chỗ này?” (Vy: người vô hình :v )
“Hồi bẩm Chủ Thượng, thần là Sa La, là cháu gái của Hạ Mậu đại nhân, bây giờ là nữ phòng bên cạnh Hữu Cơ nương nương .” Ta một bên đáp , một bên nhìn thoáng qua Tình Minh, sắc mặt của hắn là một mảnh trầm tĩnh.
“Chủ ý cũng không tồi, chỉ bất quá nên phái người nào đi làm mồi?” Hoàng Thượng cũng không trách tội vô lễ của ta .
“Chủ Thượng, cho dù không có ai làm mồi dụ, thần……” Tình Minh đột nhiên mở miệng nói, hắn nháy mắt bảo ta đừng lên tiếng.
“Thần đi.” Không đợi hắn nói xong, ta đã nói ra miệng. ( @nguyệt: sung quá vại ba! )
Bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, Hoàng Thượng có chút kinh ngạc, cười nói:“Quả nhiên không hổ là dòng dõi nhà Hạ Mậu, lòng can đảm không nhỏ, Trẫm chuẩn.”
“Đa tạ Chủ Thượng.” Ta hành lễ.
“Tình Minh, lần này nhờ ngươi .” Hoàng Thượng nói xong, mang theo người hầu rời đi.
Trong phòng đột nhiên an tĩnh lại, Tình Minh không nói được một lời nhìn ta, thấy vậy ta trong lòng có chút sợ hãi.
“Cái kia, ta về phòng trước, Tình Minh cũng sớm trở về đi.” Ta cười khan một chút.
“Hạ Mậu Sa La, ngươi có biết mới vừa nói những thứ gì không hả.” Hắn luôn trầm tĩnh vậy mà hiếm thấy có một tia thản nhiên không hờn giận.
“Ta đương nhiên biết a, nếu như không sớm bắt được yêu quái kia, sợ rằng sẽ có nhiều người chết, ta làm vậy có cái gì không đúng sao?”
“Ngươi còn có đạo lý ……”
“Đương nhiên là có đạo lý, ta không có làm sai.”
“Nhưng là vạn nhất ngươi có chuyện gì, ta như thế nào cùng sư phụ, sư huynh đối mặt.”
Ta nở nụ cười, nói :“Tình Minh, ta không có việc gì , ta không sợ, hơn nữa có Tình Minh đối phó yêu quái kia, nhất định có thể, ta chờ ngươi.”
“Sa La…… Ngươi tin tưởng ta như vậy sao?” Trên mặt của hắn xẹt qua một tia kinh ngạc.
“Ân, bởi vì Tình Minh ngươi,” Ta nhìn hắn, hết sức khẳng định nói:“Sẽ trở thành Âm Dương Sư giỏi nhất”.
Tình minh mạnh mẽ giương mắt, thật sâu nhìn ta, một hồi lâu, đột nhiên nói một câu:“Ta sẽ không để cho Sa La có xảy ra chuyện.”
“Ân, một lời đã định.” Ta cười gật gật đầu.
Kỳ thật ta ngoài miệng nói như vậy, tâm lý cũng tránh không được có chút lo lắng bất an, nhưng là mới vừa rồi nhất thời xúc động đã nói ra miệng, hối hận cũng không được nữa.
Tuy nhiên ta thay đổi suy nghĩ, ta cũng vậy. Chuyến đi này, quỷ quái gì mà ta chưa từng thấy, chỉ là một tên Bạch Phấn Mỗ Mỗ thì thấm vào đâu, hơn nữa còn có An Bội Tình Minh ở đây, ta nghĩ có lẽ căn bản ta cơ hội không có xuất thủ rồi.
==========================
Đêm khuya ngày thứ hai ,đêm khuya rất nhanh đã tới, nữ phòng ở Tuyên Diệu điện cùng các phi tử đã được chuyển đến khác cung khác, ngoài điện chỉ có mấy thủ vệ đứng tượng trưng.
Ta sớm đợi ở trong phòng, ở sau rèm chính là Tình Minh, hắn sớm đã làm cho yêu quái không cảm giác được sự hiện hữu của Âm Dương Thuật của hắn, chậm rãi đợi Bạch Phấn Mỗ Mỗ xuất hiện.
“Tình Minh, ngươi đang suy nghĩ cái gì?” Chúng ta trong lúc chờ đợi có chút nhàm chán.
“Không có gì.”
“Vậy trò chuyện chút đi, cũng không biết Bạch Phấn Mỗ Mỗ khi nào thì đến.”
“Được.”
Di, ta có chút kinh ngạc, lần đầu tiên nghe thấy Tình Minh dứt khoát đáp ứng như vậy .
“Sa La, ngươi dự định vẫn ở trong cung sao?” Hắn đột nhiên mở miệng nói.
“Làm sao có thể,” Ta dừng một chút, trầm thấp nói :“Ta a, tựa như mây trôi nơi chân trời , nơi nào cũng không thể giữ nổi bước chân ta. Nói xong, tâm lý của ta dâng lên một trận sầu não.
Hắn trầm mặc một hồi, thản nhiên nói:“Dù mây có di chuyển đến đâu, cũng không thể thoát khỏi bầu trời, chỉ là chính nó không có phát hiện mà thôi.” Trong giọng nói của Tình Minh tựa hồ mang theo ý cười.
Ta đứng ở nơi đây, mây chưa bao giờ từng thoát khỏi bầu trời, ta xuyên qua nhiều thời không như vậy, trong tăm tối, có một mảnh trời dành riêng cho ta khiến ta không thể rời đi hay không? Như vậy, bầu trời của ta, đến cùng đang ở nơi nào?
“Tình Minh, ngươi thật không giống thiếu niên đáng yêu chút nào, lời nói cứ như ông già ấy.” Ta phục hồi tinh thần lại, vẫn không quên trêu chọc hắn một câu.
Hắn nhẹ nhàng ở sau rèm nở nụ cười.
“Sa La, mới vừa rồi vẻ mặt ngây ngốc của ngươi rất giống với con mèo Thức Thần của sư huynh.”
“A, ngươi nhìn thấy?”
“A a.”
“Tình Minh ngươi……”
“Sa La, không chỉ nói lời.” Thanh âm của hắn thoáng cái ngưng trọng đứng lên,“Nó giống như — tới rồi.”
Ta trong lòng cả kinh, tay phải đã luồn vào lòng, nắm phù chú, vạn nhất có tình trạng thế nào, ta ít nhất cũng phải tự bảo vệ mình.
Một trận phong âm thổi qua, trên người của ta lập tức nổi lên một tầng da gà, một luồng khí lạnh chui thẳng tới đáy lòng. Cửa chậm rãi bị mở ra, ngay sau đó một người da trắng chậm rãi nhẹ nhàng đi vào.
Nhờ vào lồng đèn bên cạnh người của ta, ta nhìn Bạch Phấn Mỗ Mỗ trước mắt này, ngoài dự liệu của ta, nàng mặt mũi hiền lành, hiền hòa, trong tay cầm một hộp sơn màu đen khảm ngọc trai.
“Tiểu thư xinh đẹp a,phấn của ta có thể khiến ngươi xinh đẹp hơn, ngươi muốn thử một lần hay không, chỉ cần dùngmột chút, ngài sẽ trở thành nữ nhân đẹp nhất cung điện này……” Thanh âm của nàng tựa hồ mang theo một tia ma lực, làm cho người ta không tự chủ được muốn đáp ứng. ( @Nguyệt: bắt đầu nổi hết da gà, tại sao lần nào cũng beta truyện này vào buổi tối zị chời TvT)
Ta ổn định tâm thần, vội vàng ở trong lòng mặc niệm tịnh tâm chú, tinh thần thoáng cái tỉnh táo lại.
“Ta muốn a, nhưng là ta không có tiền mua.” Ta thấp giọng nói.
“Không cần tiền, bởi vì ta chỉ cần –” Nàng mở ra cái hộp, trên mặt hiện lên một nụ cười dữ tợn, dùng ngón tay dính một chút phấn trắng đưa về phía ta.”Lại đây, mặt của ngươi.” Vừa dứt lời, chỉ nghe thấy tiếng Tình Minh cao giọng,“Sa La, tránh ra!”
Ta lập tức giơ lên một cước, đá văng tay nàng, vào lúc nàng lắp bắp kinh hãi, Tình Minh đã chắn trước mặt của ta, chỉ thấy Tình Minh nhanh chóng móc ra phù chú, hai tay kết ấn giống như tia chớp không ngừng biến hóa, từ Đại Kim Cương Luân ấn đến trong ngoài Sư Tử ấn, trọn bộ động tác tấn công liên tục, trong miệng mặc niệm, Lâm, Binh, Đấu, Giai,Giả, Liệt, Trận, Tại, chân ngôn tiền Cửu Tự , hắn phù chú mang theo quang mang (Vy:chắc là tia sáng nhưng để thế này cho hay)màu vàng chói mắt bay thẳng đến người Bạch Phấn Mỗ Mỗ, gắt gao cuốn lấy nàng.
Diện mục Bạch Phấn Mỗ Mỗ bao phủ trong kim quang càng thêm dữ tợn, trên mặt da mặt bắt đầu từng cái bóc ra, nàng thê lương giãy dụa nói :“Mặt của ta, mặt của ta……”
Tình Minh sắc mặt không thay đổi chút nào, như trước tiếp tục nhớ kỹ Liên Hoa Sinh Đại Sĩ Lục Đạo Kim Cương Chú, nàng một tay bưng mặt mình, một tay nhưng lại nắm chặt lấy hộp phấn không tha, ngay lúc nàng sắp biến mất trong kim quang, nàng đột nhiên hung hăng nhìn ta liếc mắt một cái, mạnh mẽ đem cái hộp hướng ta vứt đến, cái hộp bị khóa ở giữa không trung được mở ra……
Một loại phấn bột màu trắng như cát bụi rơi xuống, kỳ quái chính là, nhưng không rơi xuống ở trên người của ta, ta rõ ràng còn không có bày kết giới, bột phấn bay lên đỉnh đầu ta, nhưng lại giống như bị dính cái gì , ta mới giật mình phát hiện ta đang ở bên trong bọt khí trong suốt như thủy tinh, vừa nhấc mắt,cũng nhìn thấy đứng ở cách đó không xa Tình Minh thản nhiên tươi cười, nhẹ như mâ trôi, tiêu sái giống như gió, làm cho người ta an tâm tươi cười.
Đúng là Tình Minh, là Âm Dương Thuật của hắn sao.
Ta duỗi tay đâm đâm bọt khí, mềm nhưng không thể phá, giống như bọt biển, còn có kết giới như vậy sao?Ta đem cả đầu đặt trên bọt khí, quả nhiên giống như ở trong bọt biển.
Tình Minh chậm rãi đã đi tới, hắn nhìn ta, khóe miệng chứa ý cười, đột nhiên cũng đưa tay lên, vừa lúc chạm trúng lòng bàn tay của ta , cách bọt khí, ta vẫn còn có thể cảm thấy trên tay hắn truyền đến độ ấm, ta giương mắt nhìn hắn, không biết là có phải bởi vì cách 1 lớp bọt khí , ta cảm giác được Tình Minh ánh mắt giống như phá lệ ôn nhu, ôn nhu làm cho người ta không thể tin được, ôn nhu làm cho lòng người rung động……
Ta trong lòng vừa động, rồi lại cả kinh, mạnh mẽ thu tay về, nói :“Tình Minh, còn không mau đem này vật chướng mắt này bỏ đi, muốn ngẹt thở ta à.” Ta tuyệt đối, tuyệt đối không thể lại cùng người ở nơi này có bất cứ quan hệ gì khó có thể dứt bỏ, bọn họ đều khách qua đường trong nhiệm vụ của ta, cũng không cho bao giờ cho phép có chuyện gì xảy ra.
Trong mắt của hắn hiện lên một tia kinh ngạc, vung tay lên, bọt khí cùng màu trắng bột phấn trong nháy mắt tất cả đều biến mất.
“Không có việc gì chứ? Sa La.” Trên mặt của hắn cũng khôi phục thần sắc trước sau như một .
“Không có việc gì, nếu diệt trừ được Bạch Phấn Mỗ Mỗ, mau về chỗ Chủ Thượng bẩm báo đi.” Ta cười cười nói.
“Cũng tốt.” Hắn thản nhiên đáp một câu.
Hoàng Thượng tự nhiên là vui mừng hớn hở, hết lời ca ngợi Tình Minh, đương nhiên, kèm thêm, cũng có phần của ta. Tình Minh thoáng cái trở thành người tâm phúc của Hoàng Thượng, hơn nữa hắn vốn tao nhã vô hạn, trong khoảng thời gian ngắn, cũng có không ít nữ phòng viết cho hắn rất nhiều thư ái mộ.
Ở Hoằng Huy điện, Hữu Cơ cũng đối với sự can đảm của ta thật to khen ngợi một phen, chuyện này rất nhanh truyền ra, ta giống như mượn ánh hào quang củaTình Minh ,trở nên nổi tiếng tuy nhiên người nổi tiếng cũng có phiền não đây, trừ ra thư của Nguyên Cao Minh, ta cũng nhận được thư của một số công tử khác, đây là không phải người sợ nổi danh, heo sợ béo (nguyên gốc là tráng) sao? Nghĩ đến Tình Minh hiện tại nhất định cũng rất phiền não đi. Nghĩ tới đây, ta vừa lại không khỏi có chút buồn cười.
“Sa La, cô còn không có chuẩn bị cho tốt sao? Hôm nay ở yến hội nghe nói Hữu đại thần sẽ biểu diễn Thanh Hải Ba Vũ nha.” Tiểu Tể Tướng vẻ mặt vui vẻ vừa nói vừa đi vào.
“Hữu đại thần?” Ta sửng sốt một chút, Thanh Hải Ba Vũ đúng là vũ đạo hoa lệ bậc nhất thời Bình An ở Nhật Bản, kỹ thuật nhảy bắt chước sóng biển, vũ giả bình thường đều là đệ nhất quý công tử.
“Nhanh một chút, đừng để cho nương nương đợi. Còn có, hôm nay phải mặc Chính Trang,” những lời này của nàng càng đả kích ta, bình thường đã thấy đi đứng bất tiện,, bây giờ còn phải mặc Chính Trang rườm rà, quả thực đúng là – trói buộc.
Khi tới trướcThanh Lương điện, nơi đây đã có không ít công khanh cùng quý tộc.Ngồi ngay ngắn sau ngự trướng chính là Thiên Hoàng, ta đi theo Hữu Cơ tới chỗ hành lang dành cho nữ quyến.
Nói thật, tới lâu như vậy rồi, ta còn chưa từng chứng kiến qua phi tử khác của hoàng thượng đây. Tuy nhiên mặc dù không có bố trí rèm che, nữ quyến vẫn như cũ dùng trong tay cây quạt che nửa mặt mình, cố che giấu, ta cũng thấy không rõ lắm. Tuy nhiên quét một vòng, cũng không có nhìn thấy Văn Xa Phi.
Còn đang nghi hoặc, chợt nghe một trận to rõ tiếng vang tận mây xanh, Thanh Hải Ba Vũ,mọi người trông thấy Hữu đại thần Nguyên Cao Minh ưu nhã ra sân, chỉ thấy bên người bọn nữ tử cực kỳ hâm mộ vẻ, giương mắt nhìn lên, hôm nay Nguyên Cao Minh đích xác làm cho người ta lóa mắt. Hắn mặc Điểu Giáp Hoa? Khuyết Dịch vũ bào, cầm trong tay cái quạt có màu Biên Bức ( con dơi ), đầu đội Quyển Anh Quan, trên nón có một cây trâm Tử Đằng, từ xa nhìn lại, mặt mày như họa, tư thế tú lệ, kỹ thuật nhảy nhẹ nhàng, thật sự là nói không hết phong lưu.
Điểu Giáp Hoa,Khuyết Dịch vũ bào , quạt Biên Bức,Quyển Anh Quan ( đại khái là cái nón ), là mấy cái này nè ^^
Màu tím đằng hoa đều hạ xuống, theo gió loạn vũ, hắn như hoa mang tư thái khá phong tư, theo gió tung bay vũ tay áo, khiến cho đất trời cũng sáng bừng, mọi người phảng phất như bước vào mộng cảnh , quên mất hết thảy phiền não trần thế, trong mắt chỉ có quý công tử cực mị chi vũ( người nam tử có điệu múa vô cùng mê hoặc ).
Trong nháy mắt, ta cũng mê hoặc …… Giống như chính mình…… Từ nhỏ chính là người của thời đại Bình An……
Lúc vũ khúc chấm dứt, mọi người qua một lúc mới hồi phục tinh thần lại, Nguyên Cao Minh bên môi câu dẫn ra một nụ cười như hoa bay trong tuyết, làm mọi người lại càng lại kinh hồn phách lạc.
Hắn đột nhiên giương mắt nhìn về phía ta , nhìn thấy ánh mắt hắn nhiệt tình, ta vội vàng cúi đầu, tâm lý như thế nào cũng không rõ ràng, chỉ có quý công tử như vậy làm sao có thể đặc biệt chú ý tới ta. Chẳng lẽ càng là không chiếm được hắn càng có hứng thú?
Tuy nhiên, xem hết như vậy đặc sắc vũ đạo, của ta ấn tượng đối với hắn thay đổi một chút, lực lượng của nghệ thuật quả nhiên là không thể coi thường.
Ngồi một hồi, ta đột nhiên cảm thấy bụng dưới rất trướng, nguy rồi, nhất định là mới vừa rồi đi ra uống quá nhiều nước, rơi vào đường cùng, ta nghiêng đầu ở Hữu Cơ bên tai nói vài câu, nàng mỉm cười, nói:“Đi nhanh về nhanh.”
Những lời này quả thực là âm thanh của tự nhiên, ta vừa định vội vã đứng dậy, đột nhiên nghĩ đến chung quanh còn có nhiều ánh mắt như vậy , vội vàng rất chậm rất chậm dùng tư thế ta cho rằng ưu nhã tối đa đứng lên, chậm rãi đi ra hành lang.
Vừa rời đi mọi người tầm mắt, ta cũng mặc kệ cái gì phong độ thục nữ, vội vàng nhấc quần áo lên, đây chính là Chính Trang a, tiện lợi một lần đúng là cỡ nào không dễ dàng.
Mới vừa bước nhanh đi tới hành lang thượng, đột nhiên va vào một lồng ngực ấp ám, một trận gió nhẹ kèm lạnh sáp hương xông vào mũi. Cái này mùi thơm, ta xoa cái mũi ngẩng đầu lên, quả nhiên, đúng là Nguyên Cao Minh.(Vy: Số nhọ vồn :v)
“Ngài tại sao lại ở chỗ này, vừa mới không phải còn đang ở Thanh Lương điện sao?” Ta kinh ngạc thụt lùi từng bước.
“Thích Thanh Hải Ba Vũ của ta không?” Hắn mỉm cười gỡ nón Đằng Hoa xuống.
“Ngài nhảy rất khá.” Ta nói chính là lời thật lòng.
“Như vậy, tại sao không hồi âm thư của ta?” Hắn tới gần ta, đem Đằng Hoa nhẹ nhàng đặt ở mặt quạt của ta“Ta cũng rất luyến tiếc, chưa từng cảm động như vậy. Ta vẫn đều rất có kiên nhẫn nha.”
“Ta……” Ta hiện tại thầm nghĩ phải khẩn trương giải quyết nhu cầu cá nhân,thật sự không có tâm tình cùng hắn như thế phong nhã.
“Ta đã nói qua, tầm thường như ta, thật sự không đáng Hữu đại thần như thế lo lắng, cáo từ.” Ta mới vừa đi vài bước, đã bị hắn kéo lại ống tay áo. ( @Nguyệt: anh tha cho em nó đi giải quyết” đi =]]] )
“Ta thật sự là không rõ, so với ta nữ tử xinh đẹp còn nhiều mà, tại sao Hữu đại thần hết lần này tới lần khác đối với ta có hứng thú.” Ta dứt khoát lách người qua, hỏi hắn .
Hắn đầu tiên là sửng sốt, vừa cười lên, nói :“Sa La, đây là duyên phận a.”
“Ta thấy đúng là nghiệt duyên.” Ta trầm thấp than thở một câu.
Hắn nghe thấy được câu nói nhỏ của của ta, không khỏi cười ra tiếng:“Muốn hái cây anh đào, hái hoa sợ bẻ phải cành con. Sa La, cô cũng biết ta quan tâm cô mà.” Ngữ khí của hắn ôn nhu, trong con ngươi nhưng lại không có ý cười.
‘Ân ân, ta rõ ràng, ta rõ ràng.’ Ta nóng lòng thoát thân, thuận miệng ứng với hắn vài câu.
Hắn lúc này mới thả ra, ta vội vàng rất không có phong độ bước nhanh rời đi, thẳng đến nơi ta muốn đi nhất hiện giờ.=]]]]
Yến hội tàn lúc, sắc trời đã sẩm tối, chờ ta từ chỗ Hữu Cơ trở về, trời đã se lạnh. Ta vào phòng, mệt mỏi ngã lên sàn nhà , hôm nay ngồi chồm hỗm thời gian dài như vậy, đầu gối của ta cũng sưng lên. Thật không biết các nàng như thế nào luyện được như vậy.
Ta nằm chốc lát, ngồi dậy, vân vê đầu gối tê dại.
Xoa nhẹ trong chốc lát, ngoài cửa đột nhiên truyền đến rất nhỏ gõ cửa âm thanh,“Người nào?” Ta hỏi.
“Sa La, là ta, Tiểu Tể Tướng.”
“Ân, chờ đã.” Ta chống mặt đất đứng dậy, cái này rất nặng quần áo làm ta hành động bất tiện. Mới vừa mở cửa, đột nhiên nghe thấy được một cỗ quen thuộc gió nhẹ lược lạnh sáp hương, tâm lý thầm kêu không xong, vừa muốn đóng cửa, một cái cao gầy thân ảnh đã xông vào.
Dựa vào này mùi thơm, không cần nhìn ta cũng biết người tới là ai.
==============
Bình An tiểu tri thức: Hôn nhân
Quý tộc thời Bình An, phần lớn chính là thê thiếp thành đàn. Trừ ra gia đình có địa vị cao, có rất nhiều nguyên nhân dính dáng đến việc chánh thê và trượng phu cùng nhau sống ở ngoài, những người khác đều sống ở nhà mẹ đẻ hoặc là ở nơi khác . Tất nhiên, cũng có chánh thê ở nhà mẹ đẻ, trượng phu thường tới thăm, hoặc qua đêm. Giống như một kiểu li hôn. Chỉ cần trượng phu không ở lại qua đêm, hôn nhân sẽ tan vỡ.
Thời Bình An quan hệ nam nữ rất lộn xộn, quan hệ giữa các quý tộc có ý với nhau lúc đó rất phổ biến, có khi, trượng phu đi thăm một số thiếp thất bị hắt hủi một thời gian, thậm chí còn phát hiện có một số xe dừng ngay trước cửa. Nữ tử địa vị thấp, hôn nhân chỉ là một thủ đoạn chính trị. Ghen ghét là hành vi không thể chấp nhận
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét